Nghiêm các lão là đại thân đương triều hầu hạ hoàng đế lâu nhất, tắm thánh ân lâu năm. Ban đầu ngụ cư ở tây thành, mỗi lần hoàng thượng tuyên triệu, không kịp ngồi kiệp, liền cưỡi ngựa phó tới, để kịp tới theo lợi triệu vời. Về sau lão ta được đặc cách xây phủ trạch gần đường tây Trường An, để tiện vào cung.
Từ nhà lão ta tới cửa Tây Uyển không tới nửa khắc, Nghiêm các lão đều ra cửa vào một khắc giờ mão Mão , tới cửa cung đợi nửa khắc đúng lúc mở cửa, vừa không chậm trễ, lại thể hiện được lòng thành.
Hôm nay mặc dù có chút việc phải thao tác, nhưng Nghiêm các lão không chịu phá lệ, đó là vì phong độ tể tướng. Đại môn mở cửa đúng vào giờ Mão, chiếc kiệu tám người khiêng thong thả đi về phía bắc, nửa khắc sau kiệu dừng, kiệu hu và hộ vệ liền đứng trang nghiêm xung quanh, không phát ra một tiếng động nào.
Nghiêm Niên theo gia tiến cung, khẽ gõ lên cửa kiệu, ý bảo lão gia đã tới nơi rồi.
Nghiêm Tung không đáp, người già kiên nhẫn rất tốt, không biết qua bao lâu, lại nghe Nghiêm Niên nhỏ giọng gọi: - Lão gia, cửa mở rồi.
Nghiêm các lão ngồi trong kiệu, vén hờ khe rèm nhìn ra ngoài, thấy trời dù thắp đèn lồng nhưng thò tay không nhìn thấy ngón, bảo một câu: - Đợi lục đô đốc ra thì báo. Nghiêm Niên đáp lời xong, Nghiêm Tung liền khép rèm kiệu lại, không nói nữa.
Lần này không phải đợi lâu, liền nghe Nghiêm Niên hơi đề cao giọng nói: - Thái bảo đại nhân, lão phu nhân nhà tiểu nhân hôm nay làm cháo hạt dẻ hoa quế, nhớ tới ngài thích ăn món này nhất, liền đặc biệt bảo lão gia nhà tiểu nhân mang cho ngài một ít. Rồi cười bồi: - Lão nô lấy cho ngày đây.
- Cứ để lão phu tự xin các lão thì tốt hơn. Liền nghe thấy một giọng cười sang sảng đáp lại.
Nghe thấy âm thanh này, Nghiêm Tung sai người mở cửa kiệu, một hán vóc người khôi ngô, tướng mạo đường đường dù trời lạnh nước đóng băng, vẫn chỉ mặc trang phục võ sĩ màu đỏ liền xuất hiện trước mặt lão ta. Người này cũng giống Gia Tĩnh không biết đến nóng lạnh, đương nhiên Gia Tĩnh là do thuốc mà nên, còn vị này dựa vào nội lực tinh thuần.
Đây chính là người mang một loạt danh diệu chói mắt, thân tín số một của hoàng đế, Đại đô đốc Cẩm Y Vệ, Lục Bỉnh Lục Văn Minh. Nhưng trước mặt Nghiêm các lão, Lục đô đốc vẫn hải cúi đầu chắp tay, tươi cười chào hỏi.
Nghiêm Tung nhìn ông ta thật sâu, nói nhỏ: - Xin nhờ cậy. Liền đưa một hũ gốm cho ông ta.
Lục Bỉnh từ biệt xong xách hũ gốm lên ngựa rời đi, kiệu của Nghiêm Túc cũng lên đường đi qua cửa cung.
Cùng lúc đó, một thớt khoái mã vừa mới phóng qua cửa Vĩnh Định, phóng về phía nha môn thông chính ti đối diện Tây Uyển. Nửa tiếng đồng hồ sau lại một thớt khoái mã phóng qua cửa Vĩnh Định, hướng về nha môn Cẩm Y Vệ.
~~~~~
Ngay khi hai cánh tay trái phải của hoàng đế tiến hành cuộc tiếp xúc ngắn ngủi mà quan trọng thì bản thân Gia Tĩnh cũng vừa trong mộng tỉnh lại, làm xong bài tập Đào chân nhân của Long Hổ sơn truyền thụ, đợi toàn thân toát mồ hôi, sắc mặt hồng hào mới tắm rửa thay y phục dưới sự hầu hạ của thái giám. Ăn chút cơm sáng, rồi dùng vài viên dan dược, sau đó tới cung Vạn Thọ, hội kiến đại thần nội các. Xem xem đế quốc của ông ta lại phát sinh ra chuyện bực bội gì, đã lâu lắm rồi không có lấy một tin tốt, khiến cho ông ta nghĩ tới ăm cơm xong còn phải tự tìm l phiền não, ông ta chẳng còn tha thiết ăn uống gì nữa.
Đối diện với món ăn đầy bàn, Gia Tĩnh gần như ăn có một miếng, liền bỏ bát đũa xuống, uể oải nói: - Uống thuốc.
Hòng Cẩm đứng bên cạnh vội dâng lên hộp đan dược, mở ra quỳ xuống giơ lên trước mặt hoàng đến. Gia Tĩnh vươn ngón tay nhón lấy một viên đan dược đỏ tươi bằng quả trứng chim cút, uống nước nuốt xuống. Tức thì một luồng hơi ấm chuyển khắp toàn thân, làm ông ta tinh thần phấn chấn, nét mặt tươi sáng, liền khen: - Đan dược Đào thiên sư luyện quả nhiên là tốt nhất.
~~~~~~~~~~
Khi hoàng đế dùng cơm, Lục Bỉnh cũng về tới nha môn của ông ta, ăn cơm trong Thiêm Áp phòng, đối diện món cháo hạt dẻ do hoa quế chính Nghiêm phu nhân nấu này, vị huynh đệ của hoàng đế cũng thấy ăn không ngon y như Gia Tĩnh.
*** Vú nuôi của Gia Tĩnh là mẹ ruột của Lục Bỉnh.
Trang giấy đặt trên bản lấy từ dưới đáy cái hũ sứ ra chính là nguyên nhân Lục đô đốc ăn không trôi.
Ngồi cùng bàn với ông ta còn có một quan viên trung niên mặt đen xì, mặc dù mặt ông ta như mây đen sắp đổ mưa, nhưng lại ăn từng miếng cơm lớn, xem ra thuộc thể loại tâm tình càng tệ ăn càng ngon.
Nhìn người này ăn ngon lành như thế, Lục Bỉnh dở khóc dở cười, nói: - Thanh Hà huynh đừng có chỉ biết ăn nữa, giúp nghĩ cách đi chứ.
Đó là Thẩm Luyện Thẩm Thuần Phủ quan kinh lịch của Cẩm Y Vệ, ông ta như bị nghẹn, vỗ mạnh lên ngực, thở ra một hơi nói: - Nghiêm Tung muốn hạ Trương Kinh, muốn đại nhân nói giúp...
- Không phải là nói giúp mà là im lặng. Lục Bỉnh cười khổ: - Là giữ im lặng.
- Đều là đồng lõa, chẳng khác gì hết. Mặc dù sao với khi ở Thiệu Hưng thì già hơn rất nhiều, nhưng cái tính khí của Thẩm Luyện chẳng thay đổi, ông ta nói khô khốc: - Nếu đại nhân còn giúp lão ta, thanh danh coi như hỏng hết rồi, nói không chừng còn liên lụy với con cháu.
Có câu trời sinh một vật hàng một vật, Lục Bỉnh cực kỳ coi trọng quan uy, tính nóng, thế nhưng lại chịu cái tính của Thẩm Luyện, còn mỗi ngày một tôn trọng hơn.
Ông ta nghe thế thì cười khổ day trán: - Con bà nó, đúng là lỡ chân một nước thành mối hận thiên cổ, cái con lừa già Hạ Ngôn kia, sao năm xưa lại ương bướng như vậy.
Lục Bỉnh đang nói tới vụ án nổi danh, năm xưa khi thủ phụ Hạ Ngôn còn tại chức, hữu ngự sự nắm được chứng cứ Lục đô đốc thường xuyên bắt cóc phú hộ đòi tiền chuộc, chuẩn bị lật đổ vị thủ lĩnh cơ quan đặc vụ này. Mặc dù Lục Bỉnh đã là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ quyền thế ngợp trời, nhưng vẫn không dám đối kháng với thủ phụ nội các, trong lúc kinh hoàng chỉ biết mang bạc tới cửa cầu khẩn.
Nhưng Hạ Ngôn nhìn thấy ông ta mang đồ đến chỉ nói đúng hai chữ: - Mời về. Cuống lên, Lục Bỉnh chỉ biết khóc lóc quỳ xuống, về sau Hạ Ngôn mặc dù tha thứ cho ông ta, nhưng giáo huấn bài học nhớ đời, còn cảnh cáo nếu còn có lần sau sẽ xử lý.
Lục Bỉnh sau khi trở về gặp ngay Nghiêm Thế Phiên, bị hắn ta nói hai ba câu, làm ông ta thề có thù không báo phi quần tử, đáp ứng thỉnh cầu của Nghiêm Thế Phiên, thả Cừu Loan bị giam trong ngục tối ra. Cũng giống như đêm qua, Nghiêm Thế Phiên viết một bức thư cáo trạng để Cửu Loan giao cho hoàng đế, lật đổ tổng đốc biên cương Tằng Tiền. Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất lại tập trung vào bốn chữ không có gì đáng chú ý : Kết giao cận thị.
Hạ Ngôn chính là phái ủng hộ Tằng Tiến kiên định, lập tức bị hoàng đế đeo gông vào cổ, xử theo luật pháp. Hạ Ngôn trở thành thủ phụ duy nhất từ khi Đại Minh khai quốc cho tới nay , vì bốn chữ kia của Nghiêm Đông Lâu có ý là tướng biên cương kết giao với cận thần, tức là có mưu đồ. Nên bất kể ông có là nguyên lão hay công thần, chỉ cần động vào hoàng quyền tối cao, không còn đường khác để đi.
~~~~~~~~~~
Lục Bỉnh mặc dù chẳng phải là người tốt, nhưng không phải là hạng Vương Bát Đản như Nghiêm Thế Phiền, bao nhiên lần ngủ trưa ngủ tối, ông ta thấy Hạ Ngôn đòi mạng mình, mấy năm qua ân hận như dùi đâm tim, khổ không sao tả siết. Cho nên ông ta thích Thẩm Luyện chửi mình, không chỉ không tức giận mà càng chửi càng thư thái, chẳng phải ông ta thích tự ngược, là tự ngược cầu giải thoát.
Đương nhiên chỉ giới hạn một mình Thẩm Luyện mà thôi, người khác chửi một câu thì cái xương cũng chẳng còn.
Bởi vì Thẩm Luyện dùng sự bác học chính trực, thẳng thắn vô tư của mình trinh phục được vị đại đô đốc thường tự mâu thuẫn này. Vô hình trung Lục Bỉnh tự giác coi Thẩm Luyện thành thầy, đem khúc mắc trong lòng nói ra với Thẩm Mặc.
Nên nghe Lục Bỉnh vẫn còn oán tránh Hạ Ngôn, Thẩm Luyện mặt âm trầm nói: - Hạ thủ phụ mặc dù cổ hủ nhưng lòng dạ rộng lớn, trái tim nhân nghĩa, là một người tốt thực sự ... Bị người tốt như thế giáo huấn một câu, còn hơn loại ác ôn như Nghiêm Thế Phiên xu nịch một trăm câu.
Lục Bỉnh giơ tay lên đầu: - Thẩm tiên sinh của ta, ta biết mình sai rồi, ông đừng mãi không buông tha vậy chứ, quan trọng là hiện giờ phải làm sao?
- Đơn giản lắm. Thẩm Luyện trầm giọng: - Nói bằng lương tâm.
Lục Bỉnh im lặng hồi lâu, lắc đầu chua chát nói: - Nói dễ thế sao? Từ khi bị Nghiêm Thế Phiên kéo xuống bùn, mấy năm qua ta cam chịu đọa lạc, sớm đã không thể tách biệt rõ ràng với hắn, bị coi là Nghiêm đảng rồi. Tới đó yếu ớt nói: - Gì chưa nói, bằng vào bản lĩnh viết thư cáo trạng của Nghiêm Thế Phiên đã chịu không nổi rồi.
- Ta chỉ có một chủ ý đó, không nghe thì thôi. Thẩm Luyện cười nhạt: - Dù sao Lục đô đốc ngài đã có hai cái oan hồn Hạ Ngôn và Tằng Tiến ám rồi, thêm vào Từ Giai, Trương Kinh, Lý Thiên Sùng thậm chí Thang Khắc Khoan nữa thì có làm sao đâu.
- Đương nhiên là có sao rồi. Lục Bỉnh ảo não dứt tóc, tức giận nói: - Cái lần của Hạ Ngôn, ta còn có thể an ủi là bảo vệ bản thân! Nhưng lần này Từ Giai nếu ta làm thì cả đời đừng hòng ngủ yên nữa.
Hai người đều thở hồng hộc, chẳng ai thèm ngó tới ai.
Đúng lúc này bên ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân gấp gáp, tiếp đó có người gõ cửa nói: - Đốc công, tin gấp đông nam.
Lục Binh tức tói hỏi: - Của ai?
- Chiết Giang tuần án sát sứ Thẩm Mặc, trình báo quân tình Chiết Giang cho bệ hạ.
- Tuần sát sứ gì? Lục Bỉnh ngây ra một hồi mới vỡ lẽ: - Là vị học trò cưng của tiên sinh.
Thẩm Luyện tức thì mặt xầm xuống, mắng nhỏ: - Tiểu tử thối, lúc này mò vào vũng nước đục. Ông ta muốn giằng lấy thư tín xé đi cho xong.
Lục Bỉnh thấy mặt ông ta dữ tợn, liền cười an ủi: - Tiên sinh chớ lo, chúng ta lấy xem ra sao đã, nếu có gì không ổn thì che đậy giúp y là được. Rồi cười ha hả: - Đảm bảo y sẽ không gặp xui xẻo, ngược lại còn thăng quan tiến chức. Làm giả văn thư với Cẩm Y Vệ mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nói hiện giờ Lục Bỉnh quyết định vận mệnh của Trương Kinh không khoa trương chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]