Thẩm Mặc và Thích Kế Quang cưỡi ngựa sóng vai đi trên chiến trường, trong tầm mắt đều là các cấp tướng sĩ hân hoàn với thắng lợi. Thẩm Mặc lần đầu tiên phát hiện ra, máu tanh trên chiến trường cũng làm người ta thoải mái, y không nhịn được cười lớn:
- Thống khoái, thống khoái, ta đi theo bao nhiêu chiến trường, chỉ lần này là thấy thống khoái nhất.
Thích Kế Quang cũng cười, nhưng nụ cười của hắn có chút mất mác:
- Phải, sau trận chiến này đại thế kháng Oa ở đông nam đã chuyển biến, công thủ hai bên thay đổi, ngày thắng lợi cuối cùng có thể nhìn thấy được rồi.
Thẩm Mặc có thể hiểu được tâm tình của vị tướng trẻ này, vỗ đầu ngựa của hắn, nói:
- Sào huyệt của Vương Trực và Từ Hải đều ở ngoài biển, muốn diệt được chúng còn lâu lắm.
Rồi cười:
- Hôm nay cứ tận tình ăn mừng đi, để đồng liêu thấy phong độ của Nguyên Kính.
Thích Kế Quang cười ha hả:
- Rõ ràng ngươi ít hơn ta mười tuổi, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ đại ca.
Thẩm Mặc chỉ lắc đầu cười không nói, vì y nhìn thấy cờ soái của Trương bộ đường rồi.
Hai người vội đi tới, xuống ngựa hành lễ, đồng thanh nói:
- Chúc mừng bộ đường lập được kỳ công bất thế.
Trương Kinh cười khẽ:
- Đa tạ.
Nghe âm thanh không được vui lắm.
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, nếu như trong nụ cười của Thích Kế Quang chỉ xen lẫn chút mất mác, thì nụ cười của Trương tổng đốc như cố nặn ra vậy.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062666/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.