Cả đêm Thẩm Mặc ác mộng liên tục, lúc thì mơ y bị Thanh Lưu chỉ trích đày tớ đáng kinh; lúc thì mơ Nghiêm đảng liệt mình vào Trương đảng, bị Cẩm Y Vệ đưa lên kinh thành cùng Trương Kinh, đày vào trong ngục tối, bị đủ các loại hình tra tấn tàn khốc, làm y đau tới hét lên:
- Ta khai, ta khai...
Cho tới tận khi trước mặt sáng lên, có người khẽ gọi bên tai, mới từ trong ác mộng tỉnh lại, mở choảng mắt ra, liền thấy Nhu Nương đang nhìn mình đầy quan tâm.
Vừa thấy khuôn mặt dịu dàng này, cùng với rèm chướng xa hoa, Thẩm Mặc mới thở phào.
Nhu Nương thấy y toát hết mồ hôi lạnh, vội lấy khăn lông, hơ ấm qua rồi khẽ lau cho y. Được nàng vỗ về êm ái như nước, trái tim Thẩm Mặc đập dữ dội cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ hỏi:
- Mấy giờ rồi.
Nhu Nương nhìn đồng hồ cát trên bàn, nhẹ giọng đáp:
- Đại nhân, sắp tới giờ Mão rồi.
- Mới ngủ được hai canh giờ?
Thẩm Mặc lẩm bẩm:
- Ta cảm giác dài dằng dặc.
Nhu Nương nói:
- Ngủ không ngon sẽ thấy đêm.
- Đúng thế.
Thẩm Mặc thở dài:
- Đêm nay ta ngủ không ngon.
Rồi cười:
- Xin lỗi, làm quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhu Nương vội lắc đầu:
- Đại nhân nặng lời rồi, chăm sóc đại nhân là bổn phận của nô tỳ, sao có thể nói là quấy rầy.
- Dù sao cũng sắp sáng rồi, không ngủ nữ, hay là cô nói chuyện với ta vậy.
Thấy nàng ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062660/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.