Khi thủ lĩnh giặc Oa bảo Trường Tử nói vào trong thành, hắn liền giở lại trò cũ, hét:
- Ta dẫn đám giặc Oa đi một đường vòng lớn tới Hóa Nhân Đàn, các ngươi chọn đường tắt tới đó, đợi ta vào trong rồi thì rỡ cầu đi.
- Hóa Nhân Đàn?
Đợi nguy cơ của trấn Giám Hồ được giải trừ, Thẩm Mặc bắt đầu nhớ lại lời của Trường Tử, nhưng ngây ra, trong ấn tượng của y không có cái địa danh này. Lúc bấy giờ Ngô Thành Khi đã quay trở về. Vì làm trưởng quan trị an nông thôn, hắn quen thuộc từng cái cây cọng cỏ nơi này, nghe vậy khẳng định:
- Trong chu vi mấy chục dặm, chỉ có một cái Hóa Nhân Than, người đương địa nói than và người trong thành nói đàn là một cách đọc... Tám phần vị nghĩa sĩ kia ban đầu nghe nhầm.
- Không sai.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Xin Ngô đại ca giới thiệu một chút tình hình nơi đó.
- Hóa Nhân than kỳ thực là một bãi bùn nổi lên trên mặt sông, từ chỗ chúng ta đi thẳng mười ba dặm là tới.
Sợ mình miêu tả không rõ, Ngô Thành Khí nhặt một cành cây lên, vẽ hình trên mặt đất giải thích cho Thẩm Mặc:
- Nó từ nam tới bắc dài chừng hai dặm, đông tây rộng nhất không qua hai mươi trượng, vừa hẹp vừa dài, bốn xung quanh nó là sông lớn vừa sâu vừa rộng, hai đầu nam bắc có trụ cầu đá, bên trên đặt cầu gỗ ... Phía nam thông tới chỗ chúng ta, phía bắc thông tới bên Kha Kiều hương.
Nhìn hình hắn vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062616/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.