Đêm hè ngắn, trời đã tờ mờ sáng, ánh bình mình ở nơi này lặng lẽ chiếu xuống.
- Đi đi.
Thẩm Mặc nhẹ giọng nói:
- Nhờ cô đó.
Ân tiểu thư cúi gằm mặt, hỏi nhỏ:
- Vậy ngươi thì sao?
- Ta phải đuổi theo Trường Tử:
- Một mình hắn làm không được, ta phải phối hợp với hắn.
Ân tiểu thư rất muốn ngăn cản y, nhưng không thể nói ra khỏi miệng, sau khi đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi, đôi mắt nàng ánh lên vẻ kiên quyết:
- Ngươi cầm lấy cái hộp này.
Rồi đem cái hộp gỗ lim nàng vẫn coi như tính mạng dùng hai tay đưa tới trước mặt y.
Thẩm Mặc chối từ:
- Nơi này cách xa thành trấn, ta nghĩ không cần phải dùng tới tiền.
Ân tiểu thư thiếu chút nữa làm rơi cái hộp xuống đất, dùng sức đặt cái hộp lên tay y, trong giọng nói có chút hờn dỗi:
- Mở ra xem rồi hãy nói.
Thẩm Mặc hồ nghi ấn nút lò xo, cái hộp giá trị không nhỏ kia liền bật mở, vừa thấy thứ bên trong, y không kìm được thốt lên:
- Hỏa thương?
Chỉ thấy trong chiếc hộp chống nước cực tốt đó, có hai khẩu súng ngắn dài chừng một xích nằm yên tĩnh. Không giống với điểu súng cao bằng một người mà quân đội Đại Minh trang bị, hai khẩu súng này hoàn toàn có thể cầm trong tay để bắt. Nói cách khác chính là súng lục. Hơn nữa khẩu súng này được làm cực kỳ tỉ mỉ, nòng súng soáng loáng, xung quanh còn dát vàng, trạm trổ, mang theo kiểu cách Tây Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062613/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.