Nhưng một vị tướng quân chiến công hiển hách như vậy, lại đã tự sát.
Rất nhiều người đều nói hắn đã đắc tội với Nghiêm đảng, cho nên mới bị hại. Nhưng mà Thẩm Mặc thì lại không cho là như thế, y cho rằng Chu Hoàn là chết ở trên hai chữ -- 'hải cấm'.(cấm đoán những qua lại trên biển)
Hai chữ này là đặc sắc nhất của Đại Minh, bởi vì trước đó chưa từng có người thực thi qua, cho dù khi Mông Nguyên cầm quyền cũng chưa từng cấm.
Nhưng Đại Minh triều lại cấm, hơn nữa biến nó thành quốc sách cơ bản nhất, 200 năm kiên trì bất biến. Nguyên nhân Thẩm Mặc không muốn nghiên cứu, nhưng chỉ cần biết Hồng Vũ tháng 12 năm thứ 4, 'cấm dân gần biển không được tứ ý ra biển'; Tháng 10 năm thứ 14 'cấm dân gần biển tư thông với các quốc gia bên ngoài'; tháng 10 năm thứ 23, 'Chiếu hộ bộ nghiêm cấm giao thông với ngoại phiên.' Tháng 10 năm thứ 30 'cấm không được mua bán với ngoại quốc', toàn phương vị trên dưới đều cấm tất cả mậu dịch hải ngoại.
Nếu không thì sao người ta lại nói, lão Chu có tam đại cừu nhân 'Mông Nguyên, bách quan và biển cả' chứ.
Mặc dù sau đó Vĩnh Lạc đế không quá sẵn lòng, lặng lẽ thả lỏng nó, nhưng các con cháu của ông chưa từng có phần tự tin đó, chỉ có ôm 'pháp luật tổ tông' không bỏ mới có thể ngủ yên, vì vậy hải cấm lại từ từ được tăng cường.
Tuy nhiên sau khi tới năm Chính Đức, bởi vì 80 năm trước đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062603/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.