Phòng khách phủ nha, ánh nến sáng tỏ.
Tôn Đĩnh liệt thứ tư nhịn không được hỏi:
- Đại nhân có thể nói một chút, ngài phán định như thế nào không?
- Ngươi không hỏi ta cũng phải nói.
Đường Thuận Chi hơi gật đầu nói:
- Cũng là một vòng tròn, các ngươi lại có thể nghĩ ra năm phá đề khác nhau. Mặc dù viết ra văn, mỗi cái có sự khác biệt, nhưng có câu là nhìn lá rụng biết mùa thu đến, vẫn có thể phân ra lập ý cao thấp.
Hắn cầm lấy bài thi của Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn phá vòng tròn là 'thiên tượng'. Thiên tượng có được hay không là thuận theo tự nhiên, là trung dung. Vòng tròn này rất có thể sẽ phát huy được.
Rồi lại thành khẩn nói:
- Chọn hắn là án thủ, đều vì lập ý 'đường đường chính chính' . . . Mà lão phu xem qua bài thi của trạng nguyên các khóa trước đều đào không ra bốn chữ này.
Nhìn bốn khảo sinh như có chút suy nghĩ, Đường tri phủ trầm giọng nói:
- Các ngươi đều cũng có hy vọng kim bảng đề danh, nếu như muốn tiến thêm một bước, lúc này nên lấy Chuyết Ngôn làm tấm gương.
Bốn khảo sinh cùng xưng phải.
*đạo trung dung: cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân
Sau khi tạ ơn lão Đường, Thẩm Mặc liền cầm bài thi đi ra ngoài, là án thủ y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062599/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.