Xác định xong tên và chủ hiệu xong, Mã điển sử cứ nhìn Thẩm Mặc, tựa hồ có lời gì khó mở miệng.
Thẩm Mặc là ai cơ chứ, Mã điển sử vỗ cánh một cái là y biết ngay đối phương định bay đi đâu. Thực sự có một số lời Mã điển sử không tiện nói, y phải chủ động trình bày. Chỉ thấy y hướng về phía huyện nha chắp tay, mặt đầy cảm kích nói:
- Nếu không có huyền tôn đại nhân chiếu cố, học sinh làm sao có ngày lập nghiệp xưng chủ ? Thực sự không có gì báo đáp, chỉ có lòng thành, hỗ trợ một chút cho học đường trong huyện mà thôi.
Mã điển sử thầm nhủ :" Tên tiểu tử này đúng là biết điều." Rồi cũng mặt dầy nghiêm túc nói:
- Thẩm công tử thật có tấm lòng, ta đã chuyển lời cho huyền tôn rồi.
Nói xong liền đứng dậy cáo từ.
Thẩm Mặc sao để cho hắn đi như thế, cười ha hả nói:
- Mã đại ca, tại hạ có một thành cổ phần tặng cho điển sử ti, cống hiến một chút cho sự nghiệp trị an của bản huyện.
Tình cảm kiếm được trên bàn rượu là thứ ít đáng tin nhất, phải dựa vào vàng thật bạc trắng cho chắc chắn. Đừng có thấy Mã điển sự trước mặt huyện lệnh như hạng con cháu, nhưng ở trong huyện là nhân vật rất lớn, nắm giữ tư pháp nhà nhục của huyện Hội Kê, ba ban nha dịch đều phải nghe lệnh hắn, so với đám lưu manh hắc đạo càng phải thận trọng hầu hạ.
Nói một câu không dễ nghe, muốn mở hiệu bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062551/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.