Ngày hôm sau Thẩm Hạ đút mười lượng bạc vào người, thu xếp chính thức tới huyện nha làm việc. Vài ngày sau, hai vợ chồng Điền Thất cũng hoàn toàn chuyển đi, không quay về nữa. Cái tòa tiểu lâu vốn chật chội chỉ còn lại một mình Thẩm Mặc.
Mỗi ngày từ sáng tới tối nhìn người ta náo nhiệt ở chỗ khác, y liền càng cảm thấy cô đơn, càng muốn sớm ngày chuyển ra ngoài, ít nhất cũng có lấy người bạn.
Nhưng việc học tập quá chặt chẽ, Thẩm tiên sinh lại đối đãi đặc thù với y, mgỗi ngày dạy y bằng người khác học ba tới năm ngày, bài tập về nhà cũng tương ứng nhiều hơn ba năm lần. Kỳ thực Thẩm tiên sinh cũng có ý tứ muốn thử cực hạn của y, nhưng không may y lại chẳng chịu thua, vùi đầu học tập không biết tới sớm chiều, ngày nào cũng căng mắt ra đọc sách, đọc tới khi lên giường lăn ra ngủ, vẫn lấy toàn bộ tinh lực, cắn răng kiên trì.
Thấy Thẩm Mặc liều mạng như thế, Thẩm Kinh không sao hiểu nổi:
- Mấy thứ Tứ Thư Ngũ Kinh này hay ho như thế à?
Thẩm Mặc trợn mắt lên:
- Thiên hạ không còn thứ gì nhạt nhẽo hơn nó hết.
- Vậy sao ngươi còn tốn công như thế?
Thẩm Kinh hỏi.
- Vì để có thể sớm ngày thoát khỏi nó.
Thẩm Mặc nghiêm túc nói.
Ngây người ra hồi lâu, Thẩm Kinh mới thốt lên một câu:
- Ta cảm thấy chế độ khoa cử của chúng ta có chút vấn đề...
Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062548/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.