Trong thư phòng tức thì cười ầm cả lên, khiến cho Thẩm Trang mặt đỏ bừng bừng, trong lòng không khỏi oán giận tiên sinh :" Ông chưa bao giờ hỏi tới ta, sao lại hỏi vào hôm nay?" Bên kia Thẩm Kinh cũng có suy nghĩ tương tự.
Phải biết rằng trường tư thục vào thời đại đó, theo đuổi giáo dục tinh anh, tất cả lấy đỗ đạt khoa cử làm mục đích. Điều này không khó lý giải, có thể tồn tại trong từng tầng đào thải nghiêm khắc, cuối cùng trúng cử nhân, thậm chí là tiến sĩ, dù sao cũng hiếm như sừng lân lông phượng, đếm trên đầu ngón tay. Không phải học đường nào cũng gặp được một người.
Cho nên tiên sinh đặt tuyệt đại bộ phận sự chú ý vào việc bồi dưỡng học sinh nổi trội nhất, hi vọng bọn họ đề danh trên bảng, coi như không uổng phí một phen tâm huyết. Còn đối với học sinh bình thường, tiên sinh chỉ điểm qua quýt, có thể đọc sách viết chữ là giỏi rồi, dù sao chẳng mấy người dựa vào cây bút mà kiếm cơm, một lòng dạy dỗ như Thẩm Luyện là cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng cho dù là Thẩm tiên sinh cũng chỉ làm được tới mức, ngươi muốn học thì ta dạy nghiêm túc, nếu ngươi không muốn học cũng chẳng ép uổng làm gì. Cho nên đối với mấy kẻ được xếp ngồi sau cùng, ông ta luôn để thuận theo tự nhiên, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập của học sinh khác là được.
Thẩm tiên sinh đúng là chưa bao giờ hỏi tới bọn chúng, nhưng không tính những lúc ông ta muốn gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062539/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.