Thẩm Mặc nói rất vô trách nhiệm:
- Xem sao đã, làm gì có lời thì làm.
- Trường Tử, chúng ta không nên xen vào thì hơn.
Thẩm Kinh lắc đầu:
- Có số tiền này đủ cho chúng ta ăn uống một năm rồi.
- Ta tin Triều Sinh!
Trường Tử rất kiên định, lại có chút xấu hổ nói:
- Hơn nữa ta cũng muốn làm nên chuyện.
- Làm chuyện gì?
Thẩm Kinh ngạc nhiên.
- Ta cũng chưa nghĩ kỹ.
Trường Tử xấu hổ nói:
- Mấy ngày qua bị giam trong phòng tối, còn chưa nghĩ ra được.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, trời hoàn toàn tối rồi, ba người chỉ đành ngừng câu chuyện, hẹn ngày khác nói tiếp, rồi chia nhau ra.
Từ cửa sau đi vào Thẩm gia đại viện, Thẩm Mặc cũng chia tay Thẩm Kinh, ngâm nga bài hát không rõ là gì tới Văn Đào viện.
Vừa mới đi qua cổng vòm, liền nghe thấy đằng sau có người quát khẽ:
- Đứng lại.
Giọng nói vừa thô lỗ, lại đầy oán khí.
Thẩm Mặc giật nảy mình, lập tức giơ hai tay đầu hàng, trên người y chỉ có ba đồng tiền, không đáng để phản kháng.
- Ngươi là Thẩm công tử phải không?
Người kia hỏi.
Thẩm Mặc nghe thế thì trấn tĩnh lại, nếu như là ăn cướp sẽ không lễ độ như vậy, y quay đầu lại nhìn :" A, là người quen." Không khỏi cảnh giác hỏi:
- Vương Nhị Hổ , ngươi được thả ra rồi à?
Không ngờ là đệ đệ của Vương đại quan nhân, tên khốn nạn đã mang người đánh cha mình.
Dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062533/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.