Thẩm Mặc lại hỏi đã đi khám đại phu chưa, cha Trường Tử nói:
- Đã đi khám rồi, không thiếu chân không thiếu tay, không có bệnh tật gì cả.
Trường Tử đi lại trong phòng mấy vòng, để Thẩm Mặc thấy mình không sao cả, còn gãi đầu cười:
- Thẩm Kinh mua mười cáo bánh bao, ta ăn liền một hơi tám cái.
- Xem ra không sao thật rồi.
Người trong phòng cười lớn nói. Rồi chuyển sự chú ý sang Thẩm Mặc hỏi y:
- Thẩm tướng công ra sao rồi?
- Hai người hiện ở đâu?
- Thẩm gia đối xử với hai người thế nào?
Thẩm Mặc kiên nhẫn trả lời hết, trong lòng trông mong Thẩm Kinh sớm trở về.
Thẩm Kinh làm việc nhanh nhẹn, nửa canh giờ sau liền quay về, đằng sau còn có hai tên tiểu nhị mặc áo vải, mỗi người đẩy một xe.
- Để ở đây đi.
Tới cửa nhà Trường Tử, Thẩm Kinh lấy hai miếng bạc vụn quẳng cho hai tên:
- Coi như tiền đặt trước, các ngươi cứ về đi, đợi lát nữa tính một thể.
Hai tên tiểu nhị trong lòng vốn nơm nớp, vị quan nhân này mặt lạ hoặc, trông lại chẳng giống người tốt. Hai tên sợ hắn đưa mình tới chỗ không người bên sông, đột nhiên quay đầu lại cười gian tà, hỏi muốn ăn dao phay hay là mỳ nước?
Hiện giờ bạc đã vào tay, phải nặng tới hai lượng, hai tên tiểu nhị tức thì yên tâm vừa nói :" Ngài dùng thong thả.." Vừa chạy mất hút.
Thẩm Kinh gãi đầu gãi tai không hiểu ra sao, hướng vào trong sân quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062531/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.