Sáng sớm hôm sau, mọi người tề tụ tại bến tàu Sơn Âm, mang theo lòng nhiệt tình càng cao hơn, chờ đợi màn đặc sắc kế tiếp xuất hiện.
Lần này Thẩm Mặc quả nhiên không đến muộn, vẫn bận bạch sam, vẫn đi đến cùng với Thẩm Kinh.
Hai vị huyện thừa đã đến bến tàu từ giờ Thìn thiếu một khắc, mặc dù sắc mặt Hầu huyện thừa không tốt, nhưng coi như khách khí với y, Trương huyện thừa thì cười đến tít cả mắt, kéo lấy Thẩm Mặc nói:
- Huyện tôn đại nhân bảo ta nhắn lại cho ngươi một câu.
- Mời tán công nói. - Thẩm Mặc chắp tay nói.
- Đại nhân bảo ngươi làm rất tốt, đừng kiêu ngạo, phải thắng nốt hai trận còn lại.
Trương huyện thừa nghiêm mặt truyền hết lời, lại cười híp mắt nói:
- Ngươi không biết đấy, ngày hôm qua đại nhân nghe nói ngươi thắng, mừng rỡ ca hát cả đêm.
Nói rồi nắm lấy tay Thẩm Mặc, liền có một nén bạc không nhẹ rơi vào trong tay y:
- Đây là đại nhân thưởng cho ngươi, nếu thắng thêm trận ngày hôm nay sẽ có thưởng thêm, nếu thắng cả ba trận thì được thưởng hậu.
Thẩm Mặc ước chừng nén bạc này cũng nặng tới ba lượng, chỗ vỡ hai bên rất rõ rệt, 8/10 là đã bị Trương huyện thừa này ăn bớt xén thịt rồi. Đây là việc không thể tránh được, y cũng chỉ cười một tiếng:
- Đa tạ huyện tôn, đa tạ tán công.
- Nên làm, nên làm.
Trương huyện thừa cười ha ha nói:
- Ngươi đã giúp Hội Kê chúng ta được nở mày nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062517/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.