Ôm cái hộp đựng cái bình, Thẩm Mặc cúi đầu chạy vào trong một con hẻm nhỏ ven đường, leo lên một chiếc xe ngựa đỗ tại bên cạnh. 
Thẩm Kinh đã ngồi sẵn ở trên xe, hắn tiếp nhận cái hộp trong tay Thẩm Mặc, hai người đầu tiên nhìn nhau cười, sau đó cùng phá lên cười to. 
Thẩm Mặc cười vẫn còn kiềm chế được, Thẩm Kinh thì cười đến bò lăn ra sàn, vừa cười vừa nói: 
- Đời này chưa bao giờ chơi vui như thế. . .họ nhất định tưởng chúng ta là kẻ ngốc rồi. 
Thẩm Mặc thì phiền muộn nói: 
- Kỳ thực bình thường ta cũng nói như vậy. 
- Người ta cho rằng khi ngươi làm được, đó chính là đại trí giả ngu. 
Thẩm Kinh đứng lên nói: 
- Nếu cho rằng ngươi không được, vậy thành 'đầu thế nhân' rồi: 
Câu cuối cùng là thổ ngữ Thiệu Hưng, ý chỉ đồ ngốc. Nói đến điều này, hắn đột nhiên lại khẩn trương: 
- Này, cuối cùng hai ta sẽ không thật sự thành đầu thế nhân đấy chứ? 
- Ngươi có phải hay không thì ta không biết. 
Thẩm Mặc rất khẳng định: 
- Nhưng ta tuyệt đối không phải là đầu thế nhân. 
- Lẽ nào ngươi là nhị thế vi nhân?(sống hai đời người) 
Thẩm Kinh cười lớn chế nhạo: 
- Xin hỏi vị đại ca này, tổ tiên nghỉ ngơi ở đâu, có phải cũng là nhân sĩ Thiệu Hưng hay không? 
Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ cười nói: 
- Không nhớ rõ. 
Rồi chuyển sang đề tài khác, trong lòng nhớ tới câu của Thôi Hạo 'nhật mộ hương quan hà xử thị? Yên ba giang thượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062512/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.