Báo ứng có thể đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ trả đúng hạn đúng lượng. Nghe Bì Tu nói chỉ cần trả tiền là chịu đi, Ngọc Đế và Đông Vương Công nhanh chóng vỗ bàn đồng ý.
Giỡn hả, loại vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề.
Còn về chuyện có mang Nhai Tí đi hay không……
Ba đại lão ngồi lại bên bàn hút hết một gói thuốc, cuối cùng quyết định ai về nhà nấy ai tìm mẹ nấy, Nhai Tí cũng nên để người nhà hắn đến lãnh về.
Thế nhưng gọi điện cho mấy ông anh của hắn thì tên nào cũng kêu bận, đồng thời tỏ ý tuy cùng cha nhưng khác mẹ nên đừng có bắt quàng với nhau làm gì, mọi người đâu thân quen gì nhau đâu, quả đúng là một vụ hòa giải mâu thuẫn gia đình kinh điển.
Chỉ có mỗi Đào Đề là cửa lớn nhà anh rộng mở, mài dao xoèn xoẹt chờ chú.
Ngọc Đế thở dài: “Chuyện nhà chuyện cửa bao giờ cũng rắc rối, Thiên Đạo còn không nói gì thì chúng ta ở đây sầu não cũng được ích lợi chi đâu? Vả lại, Tây Vương Mẫu, giả dụ con gái nuôi luống tuổi của cô mãi mới có người yêu, kết quả tự dưng có đứa có thù oán với con gái nuôi của cô, mượn tay Thiên Đạo để hại chết cả nhà con rể cô, cô sẽ làm thế nào?”
Bàn tay cầm điếu thuốc của Tây Vương Mẫu hơi cứng lại: “Vậy thì tôi sẽ chịch chết hắn.”
“Đừng có chịch tới chịch lui nữa, tục quá thể.” Đông Vương Công chép miệng: “Nhai Tí là rắc rối lớn, vứt cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/829537/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.