Na Tra phát hiện cái chốn Đông Hải này quả thực đối nghịch số mệnh xung khắc bát tự với mình, đôi kính râm vốn dĩ là muốn âm thầm hành động, kết quả lại bị người ta cười vô mặt.
Đúng là to gan vãi nhỉ.
Y chậm rãi giơ tay nắm chặt gọng kính, thừa nhận mình đã để cái lũ này tự do quá rồi.
Thấy tam thái tử sắp sửa nổi cơn tam bành, Bì Tu nhanh chóng ra hiệu cho Hầu Nhị và Hầu Tam giữ chặt y lại.
Ông chủ hói đầu nhìn quanh phòng một lượt, thấy toàn là phàm nhân, có mỗi ba tên trông có vẻ đánh đấm được, thế là được đà phách lối: “Chỗ chúng tôi yết giá công khai, lúc ăn không chịu để ý, giờ ăn xong lại đòi quỵt tiền, tố chất của người vùng ngoài là như này đấy hả?”
Lão vừa dứt lời, mấy tay đô con phía sau liền tiến lên quát: “Đừng hòng ăn quỵt!”
Nhậm Kiêu liếc nhìn cái bóng dài đằng sau bọn chúng, ghé vào tai Bì Tu nói: “Bọn chúng cũng không phải người.”
“Lén la lén lút nói cái gì đấy?” Gã cơ bắp cầm chân ghế nện xuống đất, đoạn nắm chân ghế chĩa vào Bì Tu nói: “Đừng có dông dài với bố mày, trả tiền nhanh lên!”
Văn Hi liếc gã, hỏi: “Các người làm cái trò này, không sợ chúng tôi báo cảnh sát à?”
“Báo cảnh sát?” Lão chủ hói đầu nở nụ cười, vuốt ve bộ ria dài mảnh của mình: “Yên tâm, chờ chúng mày giao tiền xong thì chẳng nhớ được gì nữa đâu.”
Lão nhìn chằm chằm chiếc vòng trân châu trên tay Văn Hi, mắt sáng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/829507/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.