Màn giường trong phòng được kéo lên, gió điều hòa thổi qua rèm che, tiếng va chạm lách cách khiến Văn Hi nhíu mày.
Y chầm chậm mở mắt, ngẩn ngơ nhìn trần nhà màu trắng thuần, cảm tưởng như đã cách cả một đời, chẳng biết mình đang ở chốn nào.
“Tỉnh rồi à?” Bì Tu đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường.
Văn Hi chỉ đảo mắt chứ không quay đầu, y nhìn hắn, hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, chỉ bỏ lỡ bữa khuya thôi.” Bì Tu vươn tay định đỡ y dậy, nhưng Văn Hi lại kêu đừng.
Bì Tu cau mày: “Làm sao vậy?”
“Em…… Xương cốt trên người em đều gãy hết cả, anh đừng chạm vào em.” Văn Hi liếc mắt sang hướng khác.
Sau một hồi im lặng, Bì Tu lạnh nhạt nói: “Tôi thấy em ngủ đến hồ đồ rồi đấy.”
Hắn ôm Văn Hi vào lòng áng chừng thử, đoạn nắm cổ tay nhỏ trắng của y đặt lên môi hôn một cái: “Đều đã qua rồi, không phải sợ. Giờ em là hồn thể, ai có bản lĩnh đánh nát được xương cốt của hồn thể chứ?”
Văn Hi thử cử động tay mình, bật cười bảo: “Cử động được thật này.”
Bì Tu ôm y, mãi một lúc lâu chẳng nói gì.
Lão yêu quái đã sống rất nhiều năm, biết rằng so với yêu thú thần tiên thì nhân loại yếu ớt tựa như một cọng cỏ, mà xưa nay hắn luôn tránh xa nhân loại yếu ớt ấy.
Tuy rằng bọn họ mang trên người khí vận liên kết với thiên địa, tuy rằng tín ngưỡng của bọn họ có thể mang đến công đức cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/829503/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.