Buổi tối lúc Bì Tu về quán cơm, tay trái xách một con gà tay phải xách một con vịt, hương bay ngào ngạt ngay cả Chổi Nhỏ trên lầu hai cũng ngửi thấy được. Hắn vừa đưa đồ cho Hầu Nhị thì liền thấy khách quý Tây Vương Mẫu đang tựa cửa cười với mình, com lê giày da cũng không che giấu nổi dục vọng ăn chực uống chùa như hổ như sói của mụ đàn bàn này. “Không có việc thì chẳng ghé nhà, có gì mau nói đi.” Bì Tu dẫn bà đến ngồi ở phòng bao, kêu Giả Tố Trân rót trà. Tây Vương Mẫu châm thuốc, đi thẳng vào vấn đề: “Linh Lung tháp của Lý Tịnh bị trộm.” “Bị trộm từ lâu rồi còn gì. Thông báo tìm đồ dán còn nhiều hơn cả đập tiền cầu tự, còn tới chỗ tôi chặn đường Cừu Phục, cầm ảnh giả nói là thằng nhỏ trộm tháp, y như thần kinh vậy.” Bì Tu cau mày. (Đập tiền cầu tự: một loại quảng cáo nhan nhản thường thấy ở TQ, thực chất là lừa đảo, đăng tin phú bà hiếm muộn muốn mua t*ng trùng hoặc thuê người mang thai hộ, dụ dỗ người cả tin đến để lừa đảo chiếm đoạt tài sản.) Tây Vương Mẫu chú ý vẻ mặt hắn, điềm nhiên nói: “Cũng không trách ông ấy được, vật bảo mệnh không còn, ai mà chẳng sợ.” Bì Tu nhíu mày: “Sao? Cô cũng nghĩ là Linh Lung tháp ở chỗ tôi à?” Tây Vương Mẫu: “Không phải thế, anh cướp cái tháp nát ấy làm gì, vừa vô dụng vừa kém sang.” Bì Tu: ……. Bì Tu kém sang im thin thít, nhủ bụng đúng là ông đây cướp thật. “À mà tôi nghe nói dạo gần đây Na Tra sống ở chỗ anh à? Lý Tịnh đoán chắc cậu ta là thủ phạm đấy, sao hai người lại đi đàn đúm với nhau hả?” Nhớ tới topic trên diễn đàn, Tây Vương Mẫu nhìn chòng chọc vào Bì Tu, chỉ thiếu điều hỏi thẳng có phải huynh đệ tốt ngoại trừ đi WC cùng nhau thì còn đi đá phò cùng nhau không. “Chú ý cách dùng từ của cô, đàn đúm với nhau là sao hả?” Bì Tu nghĩ mình bị mù nặng cỡ nào mới phát sinh loại chuyện vượt quá tình bạn với thằng nhãi Na Tra kia chứ? Hắn đằng hắng: “Tôi kiến nghị cô chớ xem tin lá cải trên diễn đàn, toàn là viết bậy viết bạ lừa người. Na Tra tạm thời sống ở chỗ tôi, chẳng qua là để tiện dạy kèm cho con trai tôi thôi.” Tây Vương Mẫu cười khẩy: “Anh lừa người khác còn được chứ tôi biết tỏng hết, đừng lấy thằng con hờ của anh ra gạt tôi.” Bì Tu bực dọc: “Con hờ là sao, tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn, giờ quan tâm việc học hành của nó thì có làm sao?” “Thế tôi hỏi anh, tại sao Na Tra lại biết tháp bị Thao Thiết cuỗm đi? Anh và Thao Thiết không đội trời chung, sao hắn lại ở cùng một chỗ với anh?” Tây Vương Mẫu gẩy tàn thuốc, tỏ vẻ chân tướng chỉ có một: “Đừng bảo là ba người liên thủ, một tên ăn cướp một tên canh chừng một tên phi tang nhé?” Bì Tu nghẹn họng, ** má con mụ điên này phán chuẩn thế nhở, đúng đến 66% rồi. “Tuy quan hệ giữa tôi và Thao Thiết chưa đến mức không đội trời chung, thế nhưng cũng chưa tốt tới mức cùng lập team đi ăn trộm đâu, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy được, cẩn thận tôi đến sở giám sát khiếu nại cô.” Bì Tu vừa giải thích vừa tỏ vẻ rằng mình là công dân tuân thủ pháp thuật, chưa bao giờ đi ăn trộm ăn cướp của ai. Hắn vỗ bàn cái đốp: “Huống chi cái Linh Lung tháp ấy có gì đáng để tôi phải ra tay cướp? Dùng làm nhà trọ tôi còn thấy bần tiện đây này, quá kém sang!” Hắn phẫn nộ tổng kết: “Nói tóm lại là ông đây trong sạch.” Tây Vương Mẫu nhìn chằm chằm hắn: “Tốt nhất là anh trong sạch đi.” Sao con mụ này hôm nay bặm trợn hùng hổ thế nhỉ? Bì Tu hơi nhướn mày: “Lý Tịnh mất tháp thì liên quan gì đến cô? Lẽ nào cô đã bụng đói ăn quàng đến mức hẹn hò với ông ta? Chuẩn bị bắt đầu một cuộc tình xế bóng nơi hoàng hôn đẹp vô ngần à?” Tây Vương Mẫu đập bàn: “Hai mắt bà đây là cái lỗ thông hơi chắc? Có cưới cũng không thể cưới hỏi mất giá như thế được!” Bà cắn thuốc chậm rãi nói: “Là do Nhiên Đăng nhờ tôi hỗ trợ thôi, tuy Na Tra đã thề Linh Lung tháp không nằm trong tay cậu ta, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng.” Bì Tu cười: “Không tin Na Tra chứ gì, rõ ràng là người một nhà mà lại lục đục như thế, người ngoài nhìn vào người ta cười cho.” Tây Vương Mẫu nhíu mày: “Anh từng thấy lão cha nào đập tượng vàng của con mình chưa? Nếu không nhờ có mẹ và sư phụ Na Tra thì cậu ta đã đi đời nhà ma rồi, Linh Châu Tử tái thế thì có là gì.” Bì Tu im lặng một hồi, tựa lưng vào ghế hờ hững nói: “Nói thật với cô, Linh Lung tháp không ở trong tay Na Tra, muốn tìm thì tìm Thao Thiết ấy, nếu mấy người tìm được hắn thì nhớ liên hệ với tôi.” Tây Vương Mẫu cười nói: “Được, có lời này của anh thì tôi nắm chắc rồi.” Bì Tu nhíu mày: “Cố ý đến thăm dò tôi hả?” “Nhờ anh giúp một chuyện nhỏ thôi mà.” Tây Vương Mẫu cười: “Phì Di dạo này rất đàng hoàng, cả ngày bận rộn kéo phiếu giúp chủ nhân Nhai Tí của gã thắng cái cuộc thi nam tiên đẹp trai nhất gì đó, tạm thời chưa có động tĩnh gì.” Bì Tu: “Vậy cô cũng giúp tôi một việc, cho tôi mượn Đế Thính.” “Hiện tại không được, Đế Thính đang bận giám sát cuộc bỏ phiếu bình chọn, chờ sau khi dạ hội kết thúc thì mới cho anh mượn được.” Tây Vương Mẫu chợt khựng lại, rút trong túi áo ra một tấm thiệp đỏ thếp vàng đưa tới. Bì Tu: “Cái gì đây?” “Thiệp mời dạ hội, nhớ tới dự chương trình nhé, anh tham gia bình chọn nên cần phải lên sân khấu biểu diễn một tài nghệ gì đó để kéo phiếu.” Tây Vương Mẫu ung dung nói: “Đến lúc có kết quả, trời sẽ ban công đức, công đức đúng là như hạng mục xóa đói giảm nghèo của con người ấy nhỉ.” Bì Tu cau mày: “Thế chẳng phải Nhai Tí cũng tới sao? Chắc cô coi tôi như bảo an miễn phí hả?” Hắn bỏ thiệp mời xuống, cuối cùng cũng hiểu ra, vòng vo cả buổi giương Đông kích Tây, té ra Tây Vương Mẫu chờ mình ở chỗ này. “Cho mượn Đế Thính cả ngày, ngoài ra tôi sẽ bảo các con gái nuôi của tôi kêu gọi cả tông ti họ hàng bỏ phiếu cho anh.” Tây Vương Mẫu nói. Bì Tu xắn tay áo: “Chẳng phải chỉ làm bảo an một ngày thôi sao, tôi sẽ dẫn cả Nhậm Kiêu và Cừu Phục đi nữa, nếu cần thì dẫn cả đám khỉ đi luôn, đảm bảo không kẻ nào dám gây rối.” Hai người bắt tay thành giao, Văn Hi vẫn chưa biết lão yêu quái sắp từ ông chủ quán cơm biến thành trưởng đội bảo an, y đẩy cửa bảo: “Ăn cơm thôi.” Bì Tu còn chưa đáp thì Tây Vương Mẫu vừa nghe đến ăn cơm là lập tức rút tay đi ra ngoài. Ăn cơm mà không tích cực thì làm thần thánh có vấn đề rồi. Bì Tu đi theo sau, Văn Hi giơ tay sờ hắn, thấy khá nóng, bèn nói: “Anh ra ngoài đánh nhau với người ta đấy à?” “Sao lúc nào cậu cũng nghĩ tôi ra ngoài đánh nhau với người ta thế?” Bì Tu xịu mặt nhìn y: “Tôi lưu manh côn đồ đến thế ư?” Văn Hi hỏi ngược lại: “Không đánh nhau vậy sao người anh lại nóng thế này?” Bì Tu: “Vừa nãy đi mua vịt. Thằng cha bán hàng cân thiếu lạng cho tôi mà còn chối đây đẩy, cho nên có cãi cọ mấy câu.” Hắn ôm Văn Hi đi tới phòng ăn, bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Bì Tụ Bảo làm bài tập thế nào? Đừng để lát nữa tôi nhìn lại thấy sách vở trống trơn.” Chổi Nhỏ đang bưng bát ra giúp xới cơm, nghe giọng Bì Tụ là ngớ người, nghe tiếp đến hai chữ “bài tập” thì càng thêm hoảng loạn, cuối cùng khi nghe thấy chữ “trống trơn”, nó cảm tưởng như đầu óc mình cũng trống trơn theo. Nhậm Kiêu nhận bát từ tay nó: “Mặc kệ bố em, cứ nghe anh, chổi không có tài mới là đức. Chúng ta chỉ cần biết quét dọn là được, sau này anh sẽ mua một cái nhà to, rồi……” “Rồi làm sao?” Na Tra kéo cà vạt trở về, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Sao ở đây lại có tên khốn xúi giục tiểu yêu quái bỏ bê học hành thế này?” Tam thái tử ném cà vạt sang bên, bấy giờ mới trông thấy Tây Vương Mẫu, y cau mày: “Ồ, khéo ghê.” Tây Vương Mẫu cũng gật đầu coi như đáp lễ. Mọi người ngồi xuống bàn ăn cơm, Bì Tu lạnh lùng nhìn gà vịt mình mua bị mấy đôi đũa gắp thoăn thoắn không sót lại tí gì, ngó một vòng thấy miệng tên nào tên nấy bóng nhẫy cả lên, lòng nghĩ cái đám mặc dịch này đúng là làm gì hỏng nấy, chỉ có ăn cơm là giỏi số một. Khi Cừu Phục eo mỏi lưng đau đi ra từ bếp chuẩn bị kiếm tí cơm thì chỉ trông thấy cơm thừa canh cặn trên bàn, hồ ly tinh thảm thiết soi gương cào mặt, kêu than rằng nhất định mình chưa đủ đẹp nên chẳng ai chừa cho miếng nào. Mọi người cơm nước xong xuôi, đã đến lúc tính sổ, Bì Tu dẫn Bì Thiệu Đệ lên lầu kiểm tra bài tập, Nhậm Kiêu bưng bát xấu hổ không dám đi cùng, chỉ đành dựa cửa ngóng theo, đi một bước ngoái đầu ba bận, không yên lòng về lão cha hờ họ Bì này. “Đưa bài tập cho ta xem.” Bì Tu bệ vệ ngồi trên sô pha, chờ Chổi Nhỏ dâng bài tập lên. Chổi Nhỏ chậm chạp đưa bài tập tới, không nhìn không biết, vừa nhìn là giật mình. Bì Tu nhìn chằm chằm nét chữ gà bới như học sinh tiểu học kia, chìm vào trong im lặng, cảm thấy năm con khỉ trong quán mình dùng đuôi viết còn đẹp hơn chữ viết này, hắn thậm chí bắt đầu cảm thấy Ngô Tổ dường như cũng là một học sinh không tệ. Văn Hi ngồi bên cạnh giả vờ ngắm cảnh, kỳ thật đang chú ý nhiệt độ của Bì Tu, có gì bất thường là sẵn sàng sáp lại ngay. Kẻo một đại yêu thượng cổ như anh, núi đao biển lửa bão táp phong ba gì cũng kinh qua rồi, cuối cùng lại vì xem bài tập của con trai mà tức chết, truyền ra ngoài thì đúng là khó giữ khí tiết tuổi già. Bì Tu chậm rãi đặt bài tập xuống, hắng giọng bảo: “Ông thầy mà hôm nay con đánh là thầy dạy con à?” “Không ạ.” Chổi Nhỏ lắc đầu: “Con không sống ở, ở biển, không cần học, học long ngữ.” Bì Tu: “Thầy ấy đến trường lâu chưa?” “Con không biết.” Chổi Nhỏ cúi đầu lí nhí thưa: “Tại ổng khạc, khạc nhổ trước, lại còn chửi người nữa, con không cố, cố ý đánh ổng.” Bì Tu tặc lưỡi: “Ta chưa nói con đánh người là sai, thầy ấy là rồng con là chổi, sao có thể tùy tiện đánh được hả? Con tưởng việc này cũng giống như Cừu Phục mua vế số sao? Chỉ cần đập một cái là xe đạp thành mô tô được chắc?” “Đâu có! Nhậm Kiêu giữ, giữ ổng cho con đánh mà!” Chổi Nhỏ cãi: “Đè, đè ổng dưới đất, bảo con đánh!” Bì Tu cạn lời, vòng vo mãi té ra Nhậm Kiêu không phải quần chúng đứng xem mà là kẻ tham dự à? “Thế….. Thế thì hai đứa cũng không được đánh nhau trong trường chứ. Không biết trùm bao tải thì chẳng lẽ cũng không biết đường ngồi chực sẵn ở góc tường à? Ngày đầu tiên đi học ta đã nói với con thế nào, không thể lấy cứng chọi cứng, phải đi đường vòng, phải dùng trí tuệ.” Bì Thiệu Đệ ấp úng: “Có Nhậm Kiêu ở đó mà……” “Nó là Đại Bảo hay sao mà mỗi ngày gặp.” Bì Tu còn muốn răn dạy nữa nhưng Văn Hi đã kịp thời ngăn chặn hành vi giáo dục không chính xác này lại: “Đừng mắng nó nữa, ngày mai anh đưa nó đến trường, tìm thầy giáo nói chuyện, kẻo sau này tên đó giở trò ngáng chân thằng nhỏ ở trường.” (Slogan hãng mỹ phẩm Đại Bảo: “Đại Bảo, ngày mai gặp. Đại Bảo, mỗi ngày gặp. Đại Bảo, cực kỳ tốt. Muốn có làn da đẹp, hãy dùng Đại Bảo cả sớm lẫn tối.) Bì Tu sầm mặt: “Cần gì nói chuyện, một con rồng mà có cái gan ấy sao?” “Đều là rồng, thân thích với nhau nhất định có giao lưu qua lại, lúc ấy anh mang cả Nhậm Kiêu theo cùng, tiện thể hỏi hắn ta có biết vụ buôn lậu giao châu không.” Văn Hi chỉ nói mấy câu đã khiến họ Bì nghe theo răm rắp, thế là hôm sau hắn thức dậy sớm, ngồi xe Nhậm Kiêu cùng đến trường học. Chỉ một phút kể từ khi Bì Tu tiến vào cổng trường, toàn bộ tiểu yêu quái đều đã biết là hắn đến, lòng hâm mộ kẻ mạnh khiến bọn nó trốn trong góc nhìn lén vị đại yêu này. Bì Tu đưa Bì Tụ Bảo vào lớp học trước, chào hỏi Na Tra rồi cùng Nhậm Kiêu đi tìm tiểu bạch long kia. Tiểu yêu quái cùng lớp lén huých Bì Thiệu Đệ một cái, thì thầm hỏi: “Sao mẹ cậu không tới, ai cũng bảo mẹ cậu đẹp lắm, bọn tớ chưa được gặp bao giờ.” “Không, không có mấy cậu gặp đâu!” Bì Thiệu Đệ trợn mắt, có chút bóng dáng của Bì Tu. Mà Bì Tu thì đang đi trên con đường nhỏ quen thuộc trong sân trường, bước đến dưới tàng cây trong một buổi sáng sớm, mặt trời trên cao chiếu rọi lên gương mặt, cũng chiếu rọi cảnh đời bi thảm bên dưới tàng cây. Tiểu bạch long Tây Hải, ngày đầu tiên đi làm, bởi vì khạc nhổ mà khơi mào một chuộc huyết chiến. Ngày thứ hai đi làm, bởi vì huyết chiến mà nghênh đón thêm một cuộc huyết chiến mới, tự dùng sức mạnh của bản thân để thể nghiệm cái gọi là trong cơn hăng máu, tiễn thằng nhỏ đi, rước thằng già đến. Đối diện với nụ cười giả lả của Bì Tu, hắn nghe thấy thế giới cực lạc truyền đến tiếng K.O. Editor: Giải đáp thắc mắc tại sao chổi đánh được rồng nhé:)) úp sọt hội đồng cả, chồng đè vợ đánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]