Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối nay Giả Tố Trân không lên bục hát hí khúc, cũng không ra tiếp khách, chỉ đứng trong góc hành lang lặng lẽ nhìn Ngô Tổ, quan sát động tác và biểu cảm của cậu để đoán xem cậu có hài lòng với bữa cơm tối nay hay không.
Bì Tu nhìn thấy hết, song cũng không nói gì, mà đám hầu tinh thì lại bị một màn khổ tình này làm xao động xuân tâm, vừa nhìn vừa cảm thán: “Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến người ta thề nguyền sống chết.”
“Tỉnh lại đê, bọn mày muốn thành người thì còn phải tiến hóa mấy trăm triệu năm nữa đấy.” Nhậm Kiêu ngậm thuốc lá, hàm hồ nói: “Muốn yêu đương thì trước hết phải tích cóp tiền đi, không có tiền thì làm gì có khỉ cái nào để ý đến bọn mày?”
Hầu Nhị phản bác: “Người yêu qua mạng của em sẽ không như vậy, cô ấy tình nguyện phấn đấu cùng em.”
“Chuyên gia yêu ảo không nằm trong phạm vi thảo luận, vị tiếp theo, cám ơn.” Nhậm Kiêu dửng dưng nói.
Chuyên gia yêu ảo Hầu Nhị, tung hoành Weibo, QQ, Weixin, Tieba, avatar mẫu nam Âu Mỹ đẹp trai lai láng cộng thêm các thể loại đặc quyền hội viên, chỉ lướt một cái thôi cũng có thể thả thính chat chít được cả đoạn vợ vợ chồng chồng, anh anh em em.
Cừu Phục nhiều lần xin thỉnh giáo kinh nghiệm cua gái từ Hầu Nhị, thế nhưng chỉ học được chút da lông chứ chẳng thể thấu được chân lý. Hầu Nhị bình phẩm rằng cậu chàng mặt mũi không đủ lanh lợi đầu óc không đủ thông minh, vẫn nên chờ gia đình giới thiệu cho em hồ ly tinh nào đó mà kết thân đi.
Bì Tu thấy trong bếp cũng không bận mấy nữa, bèn rửa tay nói: “Anh lên lầu trước, mấy đứa có việc gì thì kêu anh nhé.”
“Ê nè.” Nhậm Kiêu gọi hắn lại, chỉa cằm về phía nồi canh gà đang bốc hơi nghi ngút: “Canh gà hầm xong rồi đấy, bưng lên cho Văn Hi uống được rồi.”
Bì Tu xua tay: “Không cần, mấy đứa uống đi. Bây giờ hồn thể cậu ta đã có thể chịu được dương khí của anh rồi, không cần phải uống canh gà nữa.”
“Không cần á?” Hầu Tứ quýnh lên: “Nhưng cả đống gà trống ở sân sau phải làm sao giờ? Mấy bữa nay em dọn cứt gà đến nỗi sắp mắc bệnh sợ gà rồi đây này.”
Bì Tu suy nghĩ một lát: “Mua thêm mấy con gà mái về, tranh thủ thời gian này cho bọn nó đẻ nhiều gà con một chút, để đám gà trống đó tận hưởng cảm giác làm cha rồi hẵng chết, sau này quán cũng khỏi cần phải mua gà nữa.”
Nhậm Kiêu: ……
Hầu tinh: ……
Súc sinh chính hiệu đã phát ngôn thì ngay cả Mão Nhật Tinh Quan cũng phải gáy lên.

(Ai xem Tây Du Ký chắc không quên Mão Nhật Tinh Quan đâu nhỉ?)
Bì Tu kéo cửa đi lên lầu, lúc đi ngang qua Giả Tố Trân thì không nhịn được phải dừng bước nói: “Đừng xem nữa, càng xem càng khó chịu, tội gì phải thế?”
Giả Tố Trân lắc đầu: “Nô gia không khó chịu, chỉ là thấy mừng thay cho Ngô Lang mà thôi, chàng vốn là Văn Khúc Tinh tái thế, vốn không nên dính dáng tới kẻ như nô gia.” Ánh mắt cô nhòa đi, lẩm bẩm bảo: “Nếu nô gia cũng là con nhà đàng hoàng thì tốt rồi….”
“Đừng nói thế, thời nay người hát hí khúc như các cô phải gọi là nghệ thuật gia, không giống ngày xưa đâu.” Bì Tu nói đoạn rồi lại khựng lại, nghĩ bụng đãi ngộ xã hội mới dù có tốt đến mấy thì cũng chẳng liên quan đến ma nữ sắp đầu thai tái thế này, mình nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?
Hắn cau mày tự xét, chẳng lẽ là vì ở cùng nhóc con lâu nên bị ảnh hưởng, cũng biến thành kẻ tốt bụng không phải lối rồi sao?
Đù má, thiết lập nhân vật sắp sập cmnr.
Bì Tu không nói thêm nữa, đi thẳng lên lầu chuẩn bị tự kiểm điểm bản thân, song lúc vén rèm lên thì phát hiện một đống sách vở lung ta lung tung chất đầy ghế sô pha, Văn Hi khoanh chân ngồi dưới đất, tay lật sách không ngừng nghỉ.
“Đang làm gì thế?” Bì Tu đi tới, khom lưng bế y lên, “Cậu bảo mấy bữa nay thấy lạnh mà, sao còn ngồi dưới đất?”
Văn Hi cầm sách ôm lấy bờ vai hắn: “Đang nghiên cứu đặt tên cho Chổi Nhỏ, anh là cha nó, anh cũng xem cùng đi.”
“Xem cái gì, đặt là Bì Phát Tài, vừa may mắn vừa suôn sẻ, lại còn thể hiện trọn vẹn tâm nguyện suốt đời của ông đây.” Bì Tu phất tay, mớ sách bừa bộn lập tức xếp thành một chồng ngay ngắn, sô pha sạch bách trống trơn như ban đầu.
Văn Hi nhướn mày: “Không được, nghe chẳng có tí văn hóa nào cả.”
Chổi Nhỏ điên cuồng gật đầu: “Khó, khó nghe!”
“Thế thì Bì Tạp Khưu (Pikachu),con chuột điện kia là người nổi tiếng, nổi ở cả nước ngoài luôn, lần này chắc là có văn hóa rồi chứ.” Bì Tu rút quyển từ điển Khang Hi khỏi tay Văn Hi, cầm lấy ngó một chút, không khỏi cau mày làm mặt ông cụ trên tàu điện xem di động.

Bì Tu: “Toàn là mấy chứ quái quỷ gì thế này? Phàm nhân có tên này thật hả?”
Ngoằn ngoèo y hệt giun đất, chữ mà như tranh vẽ luôn vậy.
“Có gì mà không hay chứ?” Văn Hi nói: “Tuy mấy chữ này viết phức tạp nhưng mà bao hàm ý nghĩa tốt đẹp, vừa nhìn là biết người có văn hóa.”
Bì Tu lắc đầu: “Không được, mỗi lần Chổi Nhỏ đánh nhau là chủ nhiệm lớp nó lại bắt chép phạt tên mấy trăm lần, cậu mà đặt tên kiểu này, đến lúc đó Nhậm Kiêu chép tên cả tối, gãy mẹ nó tay luôn thì hôm sau nấu cơm kiểu gì?”
Văn Hi bực mình: “Anh ý kiến ý cò nhiều thế thì anh nói cho tôi đặt tên gì đi.”
“Bì Phát Tài không được thì Bì Tụ Bảo.” Thấy Văn Hi còn định nói gì đó, Bì Tu lập tức chặn họng y: “Không chấp nhận bất cứ ý kiến phản đối nào, tôi đã quyết tên này thì phải đặt tên này.”
Chổi Nhỏ ném bút: “Đáng, đáng ghét! Không đi học nữa đâu!”
“Không được, học phí đã nộp rồi thì không có chuyện nghỉ học.” Bì Tu trừng mắt: “Chờ con thi học kỳ xong, nghỉ hè ta sẽ bảo Nhậm Kiêu dẫn con đi biển chơi.”
Chổi Nhỏ nhỏ giọng làu bàu: “Không cần ảnh dẫn con, con cũng tự đi được.”
Bì Tu: “Tự đi? Không nhớ cái con nhỏ Tinh Vệ nhà Viêm Đế hả? Hồi còn sống nói năng trôi chảy rành rọt là bao, chính vì tự mình trốn ra biển chơi rồi chết đuối nên sau này mới thành ra cái đức hạnh ấy đấy. Cả ngày chỉ biết kêu Tinh Vệ Tinh Vệ, y như cái máy nhại lại, sao? Con cũng muốn biến thành cái máy nhại lại giống nó à?”
Chổi Nhỏ im lặng, vốn dĩ nó đã nói năng không trôi chảy, nếu mà chỉ nói được mỗi hai chữ thì không phải càng thảm hại hơn sao?
Bì Tu cất giọng nặng nề: “Cho nên tuyệt đối không thể đi biển một mình, bơi ở bờ sông cũng không được, nghe rõ chưa?”
“Nếu tôi mà là Viêm Đế, nghe được câu này của anh chắc tôi tức đến độ bò ra khỏi mồ luôn quá.”
Cửa sổ lầu hai đột nhiên bị đẩy ra, Tây Vương Mâu khom lưng chui từ ngoài vào, một chút gió nóng lọt qua khiến Bì Tu nhíu mặt nhíu mày.
Tây Vương Mẫu: “Tinh Vệ xảy ra chuyện rõ ràng là do Thiên Đao sắp đặt nhân quả, sao đến miệng anh thì lại thành thảm án mùa hè nhi đồng bơi sông một mình thế hả?”
Bì Tu đen mặt: “Tôi đang dạy con, cô đừng có xen vào.”
Tây Vương Mẫu nhún vai, nở nụ cười với Văn Hi ở bên cạnh Bì Tu: “Đã lâu không gặp.”
Văn Hi lễ phép gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Y đứng dậy bảo: “Để tôi rót cho ngài chén trà.”
“Ôi chao, tôi đến đây biết bao nhiêu lần rồi mà đây là lần đầu tiên có trà để uống đấy.” Tây Vương Mẫu ngồi xuống ghế sô pha, cất lời cảm thán: “Nhà có vợ cái là khác ngay nhỉ.”
Bì Tu nguýt bà một cái, quay sang bảo Chổi Nhỏ: “Xuống lầu chơi với bác Nhậm Kiêu của con đi.”
“Làm, làm bài tập……”
Bì Tu: “Một tiếng viết mười lăm chữ, con viết xong rồi thì mau đi chơi đi, còn không đi thì nghiêm chỉnh ngồi đây làm bài tập.”
Chổi Nhỏ lập tức ném bút chạy mất, Văn Hi gọi lại cũng không được.
“Không làm bài tập, nhỡ mai thầy giáo nó phê bình gọi phụ huynh thì làm sao đây?” Văn Hi đặt trà ở trước mắt Tây Vương Mẫu: “Khiến ngài chê cười rồi.”
Bì Tu dửng dưng: “Thì để Nhậm Kiêu đi, thầy của Chổi Nhỏ là Na Tra, chuyên trị sinh vật biển.”
“Dù có thế thì cũng phải làm bài tập chứ.” Văn Hi cau mày: “Hôm nay tôi lên mạng tìm hiểu, muốn vào công ty vệ sinh môi trường thì cũng phải xét học lực đấy.”
Tây Vương Mẫu hết nhìn Văn Hi rồi lại nhìn Bì Tu, chẳng chen lời vào cuộc nói chuyện của hai người được, chỉ có thể bưng chén lên nhấp một hớp trà, phát hiện nước trà này còn có chút vị trà, đúng là cảm động đến nỗi bà không nỡ uống tiếp.
“Đừng nói chuyện này nữa, cậu xuống dưới xem có gì ăn không, mang lên đây cho tôi.”
Xua người đi rồi, bấy giờ Bì Tu mới quay sang nhìn Tây Vương Mẫu: “Tìm tôi có việc gì?”
“Xem cái này đi.” Tây Vương Mẫu rút ra một tập văn kiện đặt trước mặt hắn, châm thuốc kẹp ở tay: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe của tên phàm nhân bị anh đả thương hôm qua.”
Bì Tu liếc mắt: “Rất thảm.”
Tây Vương Mẫu đơ người: “Cái đó không phải trọng điểm, anh xem đằng sau ấy.”
“Trên người có thương tích cũ, còn có nhiều vết bỏng.” Bì Tu nhíu mày: “Hai luồng yêu khí tàn dư, một luồng quá mỏng manh không nhận ra được, còn một luồng……”
Hắn nhìn chằm chằm hai chữ “Phì Di”, sắc mặt trở nên âm trầm.
Phì Di[1] chính là điềm báo của hạn hán, có thể khiến thiên hạ nóng bức khô hạn, là yêu quái mà Bì Tu thân mạnh thể nóng cực kỳ không muốn gặp phải.
Tây Vương Mẫu nhả ra một hơi khói: “Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa thấy Phì Di, hồi trước khí hậu nóng lên bọn tôi từng tìm kiếm nó, nhưng không phát hiện được tung tích của nó, còn tưởng là không còn nữa chứ.”
“Sao mà không còn được?” Bì Tu cười lạnh, “Có còn hay không thì đều phải xem ý của Thiên Đạo mà.”
Hắn ném tập báo cáo kiểm tra sức khỏe xuống: “Tìm được vị trí chưa? Nếu tìm được rồi thì tôi đi làm thịt nó, để đến mùa nóng mới giết cái thứ này thì không dễ đâu.”
Tây Vương Mẫu lại nhìn hắn hỏi: “Thời điểm này hằng năm anh đều vào núi, năm nay thì vẫn ở lại quán, dạo này trạng thái không tồi hả?”
“Có tên nhóc kia ở đây thì tôi không sao.” Bì Tu nhớ tới Văn Hi thì liền nở nụ cười: “Ban nãy cậu ta nhận ra tôi cố ý xua cậu ta đi, thế mà cũng chẳng hỏi nhiều, hiểu chuyện lắm.”
“Không sao là tốt rồi, việc của Phì Di không cần anh phải ra tay. Với tình trạng của anh hiện giờ thì tôi không dám để anh tiếp xúc với Phì Di đâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tất cả cùng xong đời.” Tây Vương Mẫu cất tập văn kiện vào tay áo, “Chỉ là đến báo với anh một tiếng, hắn ta không thể vô duyên vô cớ gây sự với anh, thời gian này chú ý một chút.”
Bì Tu nhíu mày: “Có gì mà phải chú ý chứ, chẳng phải chủ nhân của nó là cái tên Nhai Tí nhỏ mọn kia sao? Đừng nói là Phì Di, cho dù thằng chủ Nhai Tí của nó đích thân đến thì tôi cũng đếch sợ.”
“Anh thì không sợ, nhưng tiểu quỷ mà anh nuôi thì sao?” Tây Vương Mẫu day day mi tâm: “Nhai Tí không làm gì được anh, chẳng lẽ cũng không làm gì được một tiểu quỷ chắc?”
Bì Tu im lặng một hồi mới nói: “Nhai Tí không dám đâu.”
“Chưa biết chắc được.” Tây Vương Mẫu đứng dậy: “Nếu thật sự không dám thì sao tự dưng lại có người đến quán anh gây sự? Nói chung là cẩn thận vẫn hơn.”
Bì Tu buồn bực xoa xoa tóc: “Biết rồi.” Hắn liếc Tây Vương Mẫu một cái, hiếm khi nói câu cám ơn.
Tây Vương Mẫu ngạc nhiên: “Đúng thật là khác nha.” Bà nở nụ cười: “Còn một luồng yêu khí nữa, nếu tra được là ai thì tôi sẽ báo cho anh đầu tiên, cơ mà nghe Lão Quân nói là chỉ cảm nhận được một chút long khí, khả năng là Nhai Tí rất cao.”
Bì Tu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Tiễn Tây Vương Mẫu đi không bao lâu, Văn Hi liền bưng một bát đậu phụ trộn hành nhỏ và xà lách xào lên, Bì Tu nhắm mắt tựa vào sô pha, nghe tiếng bước chân dừng lại ở bên cạnh mình, tiếp đó cái lạnh liền dán vào thân thể.
Văn Hi vươn tay xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, cau mày hỏi: “Người anh nóng quá, sao lại giận thế?”
******
★Chú thích:
[1]Phì Di: là yêu thú trong Sơn Hải Kinh. Có ba loại là Phì Di Xà và Phì Di Điểu.
Phì Di Xà là dị thú rắn có sáu chân và bốn cánh, sống ở núi Thanh Hoa tại phía Tây, là điềm báo của đại hạn. Còn một loại khác thì sống ở núi Hồn Tịch tại phía Bắc, một đầu hai thân, nó xuất hiện ở đâu thì cũng hạn hán tới đó.


Phì Di Điểu thì ngược lại, là một loài chim sống ở núi Anh tại phía Tây, hình dáng như chim cút, mình vàng mỏ đỏ, ăn vào sẽ trừ bệnh hủi và diệt ký sinh trùng trong cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.