Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ Bì Tu và Nhậm Kiêu thấy được bài đăng ở vòng bạn bè, cả Chổi Nhỏ ở trường cũng thấy.
Đám đại yêu nhị đại, thần nhị đại, quỷ nhị đại vốn xem thường nó đều đột nhiên tỏ ra kính nể bội phục người bạn học dám đội sừng cho chính bố đẻ này.
Chổi tinh thế mà lại là con trai của Tỳ Hưu, phải là cái gì mới có thể vượt qua cách biệt chủng tộc để khiến vật dụng hàng ngày sinh hạ con của yêu quái?
Là tình yêu, nhất định là tình yêu tuyệt mỹ!
Đám tiểu yêu quái lớn lên trong xã hội mới, không có trải qua những tháng năm sôi trào nhiệt huyết, chiến đấu ác liệt, ăn bữa nay lo bữa mai như các đời cha chú. Hơn nữa tuổi thọ của yêu quái rất dài, mỗi ngày tu luyện lại nhàm chán, chỉ có thể tập trung vào các loại drama giải trí để khiến cuộc sống phong phú sắc màu hơn.
Đứa bạn học vốn bình thường bỗng dưng biến thành con trai của đại yêu quái-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đây chính là motip tiêu chuẩn nam chính chăm chỉ tìm được người cha thất lạc, chuẩn bị xoay mình vả mặt ư, đã thế nó còn giựt vợ của chính cha đẻ mình nữa chứ!
Thật khí phách làm sao! Quả đúng là đàn ông đích thực!
Đám yêu quái không để ý luân lý giống nhân loại, nhiều năm được nhân thế rèn giũa cũng không hề xóa được bản năng sùng bái kẻ mạnh khắc sâu trong xương tủy.
Huống chi mỹ nhân chỉ xứng với kẻ mạnh nắm giữ, người mẹ kế có thể khiến bạn học Chổi cả gan tranh giành với cha mình, rốt cuộc là sắc nước hương trời đến mức độ nào đây?
Đám tiểu yêu quái bắt đầu thả hồn giữa lớp, tưởng tượng cục cưng mà Tỳ Hưu yêu chiều sẽ đẹp đến nhường nào, có phải còn đẹp hơn cả đại minh tinh không?
Muốn chem quá! Muốn chem mỹ nhân quá điii!  (Lói ngọng mún *xem)
So với đám bạn học kích động, phản ứng của Chổi Nhỏ lại khá bình tĩnh, thường ngày lên lớp nó toàn ngủ gục hoặc ngẩn người, không thì cầm chổi quét sân tập, mãi đến khi tan học mới chậm rãi xách chổi đi về.
Nó đạp trên cái bóng của mình, nhìn đám tiểu yêu quái lớp dưới được bố mẹ bế đi, đột nhiên đứng sững lại bất động.
Tầm mắt nhìn vào bố mẹ của đám trẻ yêu quái, Chổi Nhỏ chớp mắt một cái rồi bỗng dưng ngồi xổm xuống che mặt lại.
Cái miệng bị giấu dưới ngón tay khẽ nhếch lên, nó len lén cười.
Thì ra ông chủ là bố của mình, mình cũng có bố nha.
Hôm nay về nhà bố cũng sẽ bế mình giống như bố của người khác sao? Chổi Nhỏ hồi tưởng lại, ngày bé bố cũng từng bế mình.
Khi đó trong quán chưa có nhiều người như bây giờ, mình ngồi trên vai bố nhìn bố nấu ăn, tuy mùi khói dầu rất khó chịu, nhưng mà…..
Chổi Nhỏ xoa xoa mặt mình, khịt mũi nghĩ, dù mùi khói dầu nồng nặc cũng không sao, hôm nay nó vui đến mức có thể quét sạch tinh cả một con đường mà không ngừng nghỉ!
Nó lại ngồi xổm trên đất một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày.
Chổi Nhỏ theo đôi giày nọ nhìn lên trên, đối diện với đôi con ngươi đỏ dựng thẳng thầy Na Tra – người mà các bạn học sợ nhất. Nó chớp mắt một cái, nhìn thấy thầy giáo cười với mình.
“Ngồi chồm hỗm dưới đất làm gì thế?” Na Tra cũng ngồi xổm xuống đối diện với Chổi Nhỏ: “Chuông tan học đã điểm rồi, sao còn chưa về nhà?”
Chổi Nhỏ thưa: “Em muốn, muốn quét đất.”
“Khu này được trường mình nhận hết việc quét tước vệ sinh rồi, không cần học sinh phải dọn.” Na Tra vuốt cằm nhìn nó: “Là do em không muốn về nhà à?”
“Không, không phải ạ.” Chổi Nhỏ giải thích: “Em, em là chổi tinh, chổi thì phải, phải quét dọn.”
Đây là thiên tính của nó, trời phải đổ mưa, mẹ phải lấy chồng, nó phải quét đất.
Na Tra bật cười, kéo nó đứng dậy: “Thật sự không phải vì không muốn về nhà nên mới quét đất hả? Ví dụ như trong nhà có một ông bố khiến người ta phát ghét chẳng hạn?”
Chổi Nhỏ chớp mắt một cái, không hiểu thầy giáo có ý gì.
Na Tra thấy nó ngơ ngơ ngác ngác thì vươn tay xoa đầu nó: “Nếu như bị bố bắt nạt thì có thể nói với thầy, thầy sẽ giúp em.”
Chổi Nhỏ nghiêng đầu nhìn y: “Vì, vì sao bố lại phải, phải bắt nạt em?”
Na Tra sững sờ, nhớ tới thứ mình nhìn thấy trên tài khoản công chúng, bèn hỏi: “Mẹ mới của em có đối xử tốt với em không? Thầy nghe nói cậu ta mang bầu đã ba tháng rồi.”
Bình thường có con của riêng mình rồi thì sẽ lạnh nhạt với con trước hơn, huống chi còn chẳng phải do mình dứt ruột đẻ ra.
Chổi Nhỏ nhớ tới dáng vẻ Văn Hi uống canh gà, ngu ngơ nói: “Thì ra là mẹ có em bé.”
Cho nên mới mua nhiều gà trống như thế về nấu canh, nhưng mọi người hay nói phải hầm canh gà mái cho bà bầu cơ mà?
“Em không biết sao?” Na Tra cau mày.
Chổi Nhỏ lắc đầu rồi lại gật đầu, nghĩ thầm Văn Hi vừa đẹp lại vừa thơm, lần nào cũng cho mình kẹo, làm mẹ mới thì cũng được, nếu không dạy kèm bắt mình làm bài tập thì càng tốt hơn.
Na Tra thấy nó không nói gì thì mày càng nhíu chặt, y cúi người xuống bảo: “Nếu ở nhà có người đối xử không tốt với em thì cứ tới tìm thầy nhé.”
“Vâng, vâng ạ.” Chổi Nhỏ gãi gãi mặt: “Văn Hi rất, rất tốt với em.”
Thế nhưng rõ ràng mẹ mới đến quán một tháng thôi mà, sao em trai trong bụng lại ba tháng được nhỉ? Là vì uống nhiều canh gà nên lớn nhanh sao?
Mãi đến khi ngồi lên xe của Nhậm Kiêu rồi, Chổi Nhỏ vẫn còn cau mày suy nghĩ vấn đề này, một tháng và ba tháng, hai tháng ở giữa thật sự có thể dùng canh gà để bù đắp ư?
Nhậm Kiêu thấy nó cau mày thì bèn hỏi: “Sao mặt mày bí xị thế kia, có phải hôm nay ở trường lại đánh nhau với bạn không? Em không dùng chổi cọ nhà xí nhét vào mồm người ta nữa đấy chứ?”
Chổi Nhỏ lắc đầu, lông mày vẫn không thả lỏng.
Về đến cửa hàng, vừa xuống xe là nó lao ngay về phía Bì Tu, Bì Tu đang nhìn chằm chằm Giả Tốn Trân đến ghi món cho Ngô Tổ, quản chế nghiêm ngặt hành vi múc canh quá tay của cô nàng, bỗng nhiên bị Chổi Nhỏ bổ nhào vào làm hắn lùi về sau một bước.
“Làm sao đấy?” Bì Tu nhìn nó ôm hông mình không buông tay, nhớ tới trước đây rất lâu thằng nhóc ở bên ngoài đánh nhau bị bắt nạt, lúc trở về cũng như vậy, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiêu đang cầm chìa khóa xe tiến vào.
Mẹ nó, có phải con cá này rốt cuộc không làm người nữa, đã xuống tay với Nhóc Chổi rồi?
“Anh lườm em làm gì?” Nhậm Kiêu bị hắn lườm mà chẳng hiểu ra làm sao, trông thấy Chổi Nhỏ ôm Bì Tu thì lòng càng khó chịu hơn, bèn vươn tay nói: “Chổi Nhỏ lại đây, đến chỗ anh này.”
Bì Tu lạnh mặt nhìn hắn: “Tuổi mày so với tuổi nó còn hơn hai con số xếp trước đấy, anh cái chó gì.”
Nhậm Kiêu: “Hôm nay lên cơn động kinh gì đấy? Anh là gì của thằng nhỏ mà quản nó gọi em là gì.”
Chổi Nhỏ đột nhiên ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Nhậm Kiêu, lanh lảnh gọi Bì Tu một tiếng bố ơi.
Cả quán cơm chìm vào yên tĩnh, yêu quái và phàm nhân tới dùng cơm đều nhìn chòng chọc vào Bì Tu, bỗng có ai đó nói “Con ông chủ lớn thế này cơ à” rồi sau đó là một tràng chúc mừng liên tiếp.
Kỳ thật mọi người cũng không biết mình đang chúc mừng cái gì, chỉ là cảm thấy cần phải chúc mừng thôi.
Chúc mừng làm cha, đây là chuyện quá tốt đẹp mà nhỉ.
Bì Tu: ……
Hắn cúi đầu nhìn Chổi Nhỏ hỏi: “Ai bảo nhóc ta là bố nhóc?”
Chổi Nhỏ sững sờ lẩm bẩm: “Bố không phải bố của con sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn Bì Tu, ngay cả Nhậm Kiêu cũng tiến lên một bước nhìn chằm chằm hắn. Ông chủ Bì nhìn ánh mắt chòng chọc của mọi người, lại nhìn vẻ mặt mong chờ của Chổi Nhỏ, tim nảy thịch một cái rồi liền gật đầu.
“Phải.”
Chổi Nhỏ cười tươi ôm hắn cọ cọ mặt vào người hắn, vui vẻ đến độ nói từng chữ từng chữ: “Con! Vui! Vui! Vui! Lắm!”
Nhậm Kiêu kéo nó qua: “Được rồi, bố em còn phải buôn bán nữa, mau lên lầu làm bài tập đi.”
Bì Tu đứng tại chỗ im lặng như tờ, sờ sờ mặt rồi lại sờ sờ đầu, hồi tưởng lại cảm giác lần đầu được làm cha, có chút lạ mà cũng có chút ngứa, chẳng lẽ cảm giác có con chính là thế này ư?
Thì ra đây chính là thiết hán nhu tình sao?
(Thiết hán nhu tình: ý nói người đàn ông bên ngoài mạnh mẽ cứng cỏi đến mấy đi nữa thì cũng có lúc dịu dàng săn sóc, giàu tình cảm.)
Ngô Tổ nhìn Chổi Nhỏ tung tăng nhảy nhót lên lầu, bèn dựng thẳng menu, hỏi Giả Tố Trân: “Chị ơi, con của ông chủ là do chị vợ em từng gặp sinh hả? Tuổi có vẻ không phù hợp lắm.”
Giả Tố Trân lắc đầu: “Đó là sinh từ trước.”
“Quả nhiên thế.” Ngô Tổ nhìn Giả Tố Trân, ngập ngừng một chốc rồi ngỏ lời: “Hôm nay chị không hát hí khúc ạ? Lớp em có một bạn biết chị hát được hí khúc, bạn ấy nói là mình cũng thích, muốn tới đây nghe thử.”
“Hôm nay không hát, nhưng qua ngày mai em mang bạn đến đây, chị sẽ hát cho mà nghe.” So với hát hí khúc, cô vẫn thích cùng Ngô Lang nói chuyện với nhau nhiều hơn, ở bên cạnh nhau lâu hơn.
Giả Tố Trân chỉ vào cổ họng mình, nói dối rằng: “Cổ họng chị hơi khó chịu, hôm nay tạm nghỉ một bữa.”
“Hả?” Ngô Tổ hoảng hốt: “Có cần mua thuốc cho chị uống không ạ? Hay là mua bàng đại hải về uống? Nhưng mà bàng đại hải hơi khó uống, không thì để em tìm cho chị một ít……” (Cây bàng đại hải có thể trị viêm họng.)
Cậu xổ một tràng blah blah, móc di động ra bắt đầu tra xem cái gì tốt cho cổ họng, không phát hiện rằng người bên cạnh nở nụ cười dịu dàng, rũ mắt ngắm nhìn mình.
Văn Hi đang tựa vào giường quý phi xem ti vi, Bì Tu không ở bên cạnh, y tắt điều hòa đi rồi mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh, phải đắp thêm một cái chăn mỏng rồi ôm gối ôm mới thấy đỡ hơn chút.
Rèm che bị vén ra, y nghe tiếng thì liền quay đầu lại, trông thấy Chổi Nhỏ đeo cặp sách đang đứng ở đầu cầu thang nhìn mình.
“Sao thế?” Văn Hi vẫy tay với nó: “Đứng đó làm gì? Sao không lại đây?”
Chổi Nhỏ vẫn chưa thay đồng phục học sinh trên người, Văn Hi vừa nhìn vừa cười: “Lần đầu tiên ta thấy nhóc mặc cái này đấy, đây chính là đồng phục học sinh mà người ta nói đúng không?”
Chổi Nhỏ gật đầu.
Nó theo tay Văn Hi thả cặp sách xuống, ngồi trên giường quý phi chần chừ cả buổi trời, cuối cùng lí nhí gọi Văn Hi một tiếng.
“Mẹ ơi.”
Bàn tay Văn Hi đút kẹo cho nó khựng lại, một dấu hỏi chấm to bự xuất hiện trên đỉnh đầu y, y nhìn quanh trong phòng thấy hình như đâu còn ai khác, lại đưa tay sờ sờ bộ ngực phẳng lỳ của mình, rồi lại sờ sờ mặt Chổi Nhỏ, nghĩ bụng thằng nhỏ có sốt đâu ta, sao tự dưng lại nói mê sảng thế này?
Chổi Nhỏ lại gọi một tiếng mẹ ơi, song âm lượng nhỏ hơn trước.
Văn Hi vén chăn lên đi xuống, cất dài giọng gọi: “Bì Tu! Bì Tu! Chổi Nhỏ trúng tà rồi!”
Chổi Nhỏ túm lấy tay y, lắp bắp nói: “Mẹ, đừng, đừng kích động!”
Văn Hi choáng váng hết cả người, trơ mắt nhìn Chổi Nhỏ vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng vì dạo này ăn khỏe mà hơi phình lên của y, lại còn đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sẽ, sẽ khiến em trai sợ đấy.”
Điên rồi, thế giới này điên hết rồi.
Chổi Nhỏ nhìn gương mặt shock nặng của Văn Hi, trong lòng nghi ngờ lẽ nào mẹ vẫn chưa biết mình có em bé sao? Nó bèn lấy di động mở diễn đàn ra đưa tới trước mặt Văn Hi: “Mẹ nhìn xem bọn họ nói, có, có thật không?”
Việc mà Bì Tu luôn tránh né rốt cuộc cũng đã xảy ra, Văn Hi cuối cùng vẫn phát hiện mấy cái topic chém bão cấp 10 trong diễn đàn. Y xem topic trên di động, biểu cảm từ tức giận chuyển sang cười gằn, cuối cùng biến mỉm cười một cách quỷ dị.
Y xoa xoa đầu Chổi Nhỏ: “Có thể cho ta mượn điện thoại di động của nhóc được không?”
Chổi Nhỏ gật đầu: “Nhưng mà mẹ, mẹ không được dùng tài, tài khoản của con để đăng, đăng topic với bình luận.”
“Ta hứa sẽ không làm thế đâu.” Văn Hi cười nói.
Chổi Nhỏ khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người Văn Hi, nó kéo tay áo Văn Hi kì kèo: “Con không phản, phản đối mẹ làm mẹ, mẹ kế của con. Thế nhưng con, con không muốn làm bài tập……”
Hai chữ mẹ kế chẳng khác nào một thanh kiếm sắc, đâm xuyên qua trái tim yếu ớt của Văn Hi, cũng đâm rách nụ cười mỉm trên mặt Thao Thiết ở cách đó hơn vạn dặm.
Loa còn đang phát trực tiếp giọng của Văn Hi, ngọc phật trong tay hắn bắt đầu lay động, Thao Thiết vội vàng ôm ngọc phật vào ngực dỗ dành: “Đừng giận mà, nhất định là đùa thôi.”
Trong loa Chổi Nhỏ lại gọi Văn Hi một tiếng mẹ ơi, ngọc phật im lặng một thoáng, sau đó lại điên cuồng chấn động, Thao Thiết phải ôm càng chặt hơn: “Đừng giận mà bà cô ơi! Đừng giận! Ngọc phật bị em làm nứt ra rồi đây này!”
Ngọc Phật không động đậy nữa, song lại truyền đến một tiếng thở dài.
Thao Thiết thề với trời: “Ngày mai anh sẽ sai người đi trừng trị thằng cha Bì Tu kia! Anh bảo đảm!”
Editor: Awww mị thích couple Cá x Chổi quá ạ. Đón em nó đi học về, buổi tối còn chỉ bài các thứ, anh Nhậm hơi già nhưng mà boyfriend material đủ phết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.