*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Bao nhiêu năm qua chưa một ai dám bảo Bì Tu cút, hắn chẳng những không giận mà còn bật cười, nhét cái tay giơ ra của Văn Hi vào trong chăn. 
Quả nhiên mình vẫn hợp với kiếm tiền hơn là yêu đương, cảm giác nhộn nhạo trong lòng ban nãy chỉ là ảo giác thôi. 
Trên thế giới này làm gì có việc nào sung sướng hơn kiếm tiền chứ? 
Không tồn tại. 
Đến khi mặt trời lặn đằng Tây, hoàng hôn rọi xuống những ánh vàng rực rỡ, Văn Hi giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy gương mặt điển trai của Bì Tu vì ngủ mà trở nên ôn hòa. 
Nói không ngủ mà giờ đang ngủ đây còn gì? Văn Hi nở nụ cười, cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực hắn để đi rửa mặt, nhưng y chỉ khẽ cựa chút rồi thì Bì Tu đã tỉnh rồi. 
“Tỉnh rồi à? Còn ngủ nữa không?” Bì Tu liền nhắm hai mắt lại. 
Văn Hi nhìn đồng hồ, thấy cũng đến giờ cơm rồi, bèn bảo: “Không ngủ nữa, phải dậy thôi.” 
Y ngồi dậy, đang chuẩn bị xuống giường thì bỗng đờ ra, quay đầu hỏi: “Đêm qua, có phải Ngô Tổ nói là muốn đến hỏi Giả Tố Trân có quan mình không đúng không?” 
Bì Tu thẫn thờ ngái ngủ hai giây mới gật đầu: “Đúng là có nói.” 
“Nếu như Giả Tố Trân nói với cậu ta chuyện kiếp trước thì sao?” Văn Hi hỏi. 
Bì Tu: “Thì cô ấy sẽ tan biến.” 
Văn Hi: “Cô ấy mà tan biến thì chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/250711/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.