Mỗi lần Tần Ly đánh đàn luôn có rất nhiều khán thính giả.
Lão Mã tới thăm tiểu sư đệ, thấy nhiều fan hâm mộ như vậy, rất là kiêu ngạo.
Mục Triết Viễn và Triển Vân ỷ trên salon, yên tĩnh nghe. Phải biết rằng, khó có dịp hai tên này an tĩnh được như vậy.
Tô lão đại bưng một ly trà tựa lưng vào tường, vẻ mặt cũng chuyên chú.
Tô Bạch ngồi chồm hỗm trên sàn, đôi mắt nhỏ lòe lòe sáng, chép chép miệng sờ khóe môi. Chủ quán nhà mình lúc này đánh đàn quả rất mê người, bộ đồ Đường trang mình đặt may cũng cực kỳ hợp luôn, thật muốn tự tay lột ra quá! Tô Bạch chùi chùi nước miếng, ghét bỏ lườm mấy cái bóng đèn chướng mắt trong nhà. Nhanh nhanh lượn cho tôi nhờ!
Lão Mã nổi giận. Đàn cổ, đàn cổ đấy, là loại nghệ thuật tao nhã đấy, là vũ khí bí mật năm xưa tiểu sư đệ dùng một chiêu mê đảo toàn bộ học viện, thành biểu tượng để mọi người đứng xa xa ngắm mà không dám lại gần đấy! Nhưng đằng kia, sao lại trưng ra vẻ mặt háo sắc đó hả?
“Cậu là đồ nghệ thuật vườn!” Kết thúc một khúc nhạc, lão Mã khai chiến.
Tô Bạch sửng sốt, thu hồi ánh mắt đã găm vào thịt chủ quán về, liếc trên liếc dưới lão Mã một phen, khinh bỉ, “Ông anh dùng từ không đúng rồi, ‘nghệ thuật vườn’ không dùng ở chỗ này được.”
Lão Mã xém chút tắc thở, Tô Bạch lại bồi một câu:
“Anh đúng là thất học!”
Lão Mã tuyệt khí.
“Ngoài kia đang lúc hoa lê nở, tôi nghĩ, chơi đàn dưới tàng cây sẽ rất đặc sắc.” Tưởng tượng đến cảnh đó, Tô lão đại rất mong chờ.
Tần Ly nhìn ra mấy cây lê nở hoa trắng xóa, lại quay sang nhìn vẻ mong chờ trên mặt Tô lão đại, không thể không đả kích người, “Anh cả, ngoài ấy rất lạnh, tay cứng không đàn được.
Mấy người còn lại cùng =.=
Tô Bạch vội vã chạy tới, cầm tay chủ quán xoa xoa thổi thổi, may quá, vẫn còn ấm, nhưng nếu chơi đàn làm lạnh tay thì sau này chơi ít đi chút cho anh toàn.
Khán giả càng =.=’ hơn.
“Lão Mã, trước tôi chưa hỏi nhưng tôi vẫn thắc mắc, sao ông lại cho rằng đánh đàn cổ là tao nhã nhỉ?” Tần Ly vẫn không nghĩ ra. Trước đây cũng vậy, lão Mã thường xuyên đến tìm anh, chẳng may đúng lúc anh đang đánh đàn hay vẽ tranh sẽ đợi anh kết thúc chứ chưa từng quấy rầy.
Lão Mã im. Chẳng lẽ không phải?
“Tôi nghĩ bình thường mà, tôi thích đánh đàn cổ vì nó làm tôi thấy thoải mái, vui vẻ, chỉ là một cách giết thời gian thôi mà. Giống như Triển Vân thích khiêu vũ, Triết Viễn thích chơi mạt chược, Tô Bạch thích... cũng là một phương thức giết thời gian. Về bản chất đều giống nhau cả!” Tần Ly nói.
“Chính xác.” Tô Bạch gật đầu thật lực. Nhưng chủ quán vừa nói mình thích cái gì? Bạn Tô ngoẹo đầu nghĩ ngợi thật lâu, chợt giật mình phát hiện bản thân chẳng có bất cứ sở thích nào. Thế này có chết không chứ? Ừm, không biết thích chủ quán có được tính là một sở thích không...
Những người còn lại nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Thế mà họ lại cho người nọ cao nhã thoát tục, đúng là mù cả đám. Cho nên mới nói bề ngoài không phản ánh bản chất đâu, cứ để hai tên “nghệ thuật vườn” này cùng nhau phá hoại nghệ thuật chân chính đi thôi!
“Triển Vân, cậu cầm hai bức tranh kia đi bồi, trà lâu cần đấy.” Tần Ly nhanh tay bắt lính.
Triển Vân mở hai bức tranh xem, tranh sơn thủy rất đơn giản nhưng trông rất hợp hai ghế lô. Tô lão đại sáng rực mắt, phong cách này trông rất quen, sau đó quay sang nhìn chủ quán, nghi hoặc.
Thôi xong! Tần Ly sững lại, quên mất người này không biết chuyện của mình.
Tô Bạch đi tới giải thích vài câu, sắc mặt Tô lão đại đổi vài lượt, cuối cùng biến thành bình thản.
“Bỉ nhân họ Tần, tên một chữ Ly.” Tần Ly tiếp tục đả kích.
Lần này Tô lão đại thậm chí có thể nghe được âm thanh thần tượng trong lòng sụp đổ đánh “rầm” một tiếng, thật là, thật là mù cả hai kiếp luôn.
So với những người khác, lộ trình biến hóa trong lòng của Tô lão đại phong phú nhất.
Lúc đầu cho rằng người nọ là một “tiểu bạch kiểm” bị em mình bao, cả ngày chỉ biết bám lấy bàn bếp, con trai và đàn ông, không xứng với lão tam.
Sau lại biết bản thân sai lầm, phát hiện người nọ rất đảm đang, dùng chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho em mình cũng được. Đương nhiên vẫn không xứng, em trai anh là thạc sĩ luật học, luật sư có tiếng đấy!
Sau nữa, thấy người nọ biết pha trà đánh đàn cổ lại thêm một phòng sách buộc chỉ loại phồn thể bản thẳng, bắt đầu cảm thấy thằng em không thông âm luật không biết văn chương không hiểu nghệ thuật của mình hình như không xứng với người ta!
Đến ngày hôm nay, người nọ thế mà dám đánh đồng mạt chược khiêu vũ với âm nhạc cổ điển quý tộc, quả là trò cười, nhưng lại rất hợp với em mình.
Lại đến vừa rồi, biết được người nọ vẽ tranh viết thư pháp rất tuyệt! Chưa kịp tiêu hóa, lại biết người này tá thi hoàn hồn, mà hồn lại là giáo sư Tần Ly – thi họa gia mình rất ngưỡng mộ mà chưa có dịp gặp mặt.
Tô lão đại dựng hai ngón tay, thật muốn chọc thẳng vào mắt mình.
Từ sau ngày đó, mỗi lúc không người, Tô lão đại lại thích lẩm bẩm: Cuộc sống là một chậu máu chó, vĩnh viễn không biết lúc nào nó sẽ dội lên người mình.
“Anh cả, anh cả.” Tần Ly gọi.
“Gì thế?” Tô lão đại yếu hẳn khí thế, anh vẫn không thể tiếp nhận tiếng “anh cả” này, nhưng chủ quán lại rất thích gọi anh như vậy.
“Hai cụ đã khá hơn chưa? Chỗ em có một bài thuốc cổ truyền, dùng điều dưỡng thân thể sau khi trúng gió. Anh có muốn lấy đưa thầy thuốc xem hợp hay không?” Tần Ly đưa một cái hộp ra.
Lúc trước hai cụ trúng gió nhưng chỉ rất nhẹ, để lừa Tô Bạch đến nên mới giả như bị nặng. Ông Tô hồi phục rất nhanh, nhưng thật bất hạnh, bà Tô bị trúng gió lần thứ hai sau khi Tô Bạch về nước, đến nay vẫn phải ngồi xe lăn.
“Phiền cậu quan tâm.” Tô lão đại nhận hộp, vẫn cảm thấy ngột ngạt muốn chết.
“Cả ngày chẳng có chuyện gì, đến trà lâu xem chút đi, vừa có một người hầu trà là mỹ nhân mới tới nhé.” Triển Vân lại gần dụ dỗ chủ quán.
Tô Bạch dựng lỗ tai lên.
Mục Triết Viễn hé mắt liếc qua.
Lão Mã nhếch khóe miệng.
Tô lão đại không có ý kiến gì.
Vì thế đoàn người xuất phát.
~*~
Người hầu trà đúng là một mỹ nhân, nhất là động tác pha trà, lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.
Nhưng!
“Vẫn kém cậu một chút.” Tần Ly nhìn cậu thanh niên xinh đẹp đang pha trà, lại quay sang ngắm Triển Vân vẫn bám lấy mình, cười rạng rỡ, nghĩ vẫn là người này nhìn thuận mắt hơn, đương nhiên, đẹp nhất vẫn là vợ mình.
Nơi họ ngồi gọi là Tùng Hạc hiên, là sân độc lập, có một gian phòng bằng gỗ tùng, trong sân có ao nước, có cầu vắt ngang, còn nuôi mấy con hạc.
Tô Bạch đi qua đi lại vài vòng, nhìn ba chữ trên bảng hiệu, lắc đầu. Viết lộn xộn gì thế, không đọc được!
“Tiểu Ly, viết chữ này lúc nào, hình như kém trước.” Lão Mã quan sát mấy chữ “Tùng Hạc hiên”, không hài lòng.
“Chắc tại chai tay dày quá, cầm bút không tiện lắm.” Tần Ly đổ trách nhiệm cho tay phải.
Ra là chủ quán nhà mình viết, ngay ngắn vuông vức rất đẹp mắt đó! Tô Bạch nhìn lại, thấy ba chữ đó thuận mắt hơn.
Tô lão đại quay đi, làm bộ không nghe được em mình lẩm bẩm. Lão tam à, người ta viết hành thư[1], khen ngay ngắn vuông vức không thích hợp đâu.
[1. Hành thư: dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy thờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải. Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo. Tác phẩm thư pháp rất nổi tiếng Lan Đình Tập Tự của Vương Hi Chi đời Ngụy Tấn được viết với chữ hành.]
Nhận được ánh mắt khinh bỉ của anh trai, Tô Bạch xem thường. Chẳng phải đều là viết bút lông sao, mà cũng có phải anh viết đâu, đấy là chủ quán nhà chúng em viết, chú ý nhé, là “nhà chúng em”! Hơn nữa, em còn biết viết bút máy cơ đấy...
Thời tiết khá lạnh, bọn hạc cũng lười biếng, im lặng đứng phơi nắng. Tần Ly nhìn chân hạc, nhỏ giọng hỏi Triển Vân, “Loại hạc này thịt có ăn được không? Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]