Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Hạo cảm thấy mì hành trước mặt không tồi, nếu thời tiết không nóng như vậy thì chú nhất định sẽ giống như Lý Lượng xì xụp ăn từng đũa, thậm chí còn cảm thấy ăn một bát không đủ.
Chú gảy gảy mì trong bát rồi kinh nhạc vì độ mịn của sợi mì, sau khi chú ăn một miếng liền biết vì sao Lý Lượng ăn đến mức không thèm nói chuyện.
Mùi thơm của hành và nước tương hào quyện vào nhau, Lục Trĩ làm mì trộn dầu hành không thêm nhiều dầu lắm, vì thế người ăn sẽ không cảm thấy ngấy, mì sợi không biết là làm kiểu gì mà vừa thơm vừa mềm.
Lý Hạo ăn mì trộn dầu hành: "Không tồi không tồi, bát mì trộn dầu hành này không tồi, nhưng chú ăn không vô." Nói xong lại một đũa mì to được đưa vào trong miệng.
Lý Lượng đã ăn xong một bát mì ngồi nhìn chú mình, kết quả tốc độ Lý Hạo ăn mì căn bản là không có dừng, thậm chí còn nhanh hơn, thật sự là mì này quá ngon.
"Trời nóng nên lượng ăn của chú khá ít."
"Lý Lượng, sao cháu tìm được quán anfy thế, chú cảm thấy bà chủ quán này nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai."
"..........."
Lý Hạo ăn xong bát mì, ngồi hồi ức lại dư vị, khi ăn hành lá giòn giòn như thể chạm vào miệng là tan, còn mang theo một chút ngọt.
Lý Lượng: "Đây là " ăn không vô" của chú?"
Buổi tối Lý Hạo trở về nhà nói chuyện với vợ, chú ta cực kỳ vui vẻ kể về mì trộn dầu hành của Mỹ thực trong trí nhớ, thế mà kể xong vợ chú ta cũng khá có hứng thú.
Vợ Lý Hạo hỏi: "Anh thật sự ăn hết được cả bát mì?"
Lý Hạo: "Đương nhiên." Chú ta còn vét sạch hành trong bát, không để lại một tí gì.
Vợ Lý Hạo: "Lần sau em cũng đến ăn thử xem xem."
Lục Trĩ ngồi trên ban công phe phẩy quạt tròn, trên mặt bàn bên cạnh đặt một đĩa dưa hấu, lsuc này cô đang cầm di dộng lướt mạng.
Sau khi xuyên qua, Lục Trĩ vẫn luôn biết thế giới này có nền khoa học kỹ thuật phát triển cực nhanh, nhưng là hiểu biết của cô vẫn còn ít, hôm nay nghỉ ngơi thấy Phùng Thịnh cầm di động nói là mua quần áo trên mạng thì tò mò nhìn ké, thế mới biết chuyện có thể mua sắm trên mạng, trở về nghiên cứu một phen, lúc này Lục Trĩ đã có thể bắt đầu thuần thục sử dụng.
Trên mạng vừa vặn đang có hoạt động ưu đãi, các loại phiếu giảm giá, Lục Trĩ mua cái ghế bập bênh, độ định đặt ở trên ban côn, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi trên đó thư giãn, trừ cái này ra cô còn phát hiện trên mạng bán cả dụng cụ làm bếp, khi thêu quán, Lục Trĩ đã muốn thay đổi dụng cụ làm bếp nhưng lúc đó chưa có tiền, bây giờ quán đã có lợi nhuận, hơn nữa lại còn cao nên đã đến lúc đổi dụng cụ làm bếp được rồi.
Ngoại trừ mau bát đĩa, Lục Trĩ còn mua ở trên mạng hơn ba mươi cái nồi niêu đất.
Cùng lúc đó Phùng Thịnh tan làm về nhà, trong lòng còn đang suy nghĩ đến làm sao để nấu mì trộn dầu hành ngon, mấy ngày nay Lục Trĩ nấu ăn sẽ giao một số bước đơn giản cho Phùng Thịnh làm khiến Phùng Thịnh rất vui mừng.
Trước khi xuyên qua đồ đệ Lục Trĩ thật lòng muốn nhận Phùng Thịnh làm đồ đệ, Phùng Thịnh cũng thật lòng muốn làm đồ đệ của anh ấy, Phùng Thịnh nghĩ nếu sau này Lục Trĩ nguyện ý tiếp tục dạy cậu chàng nấu ăn, cậu chàng liền xin Lục Trĩ lấy thân phận sư tổ dạy cậu chàng.
Cô Phùng Thịnh - Phùng Ý nhìn thấy Phùng Thịnh thì tức giận đến phát run: "Mày học bếp ở Mỹ thực trong trí nhớ? Cô cực khổ nuôi mày lớn lên, xin cho mày vào nhà hàng Trân Hương thì không vào, một là mày đi học, hai là đến nhà hàng khác học bếp, sao mày có thể đến cái quán cơm có ba bốn mươi mét vuông mà học bếp được hả?"
Phùng Ý cực kỳ xem thường anh trai mình, trèo cao thì trèo cao đi, nhưng thế àm anh ta lại nhẫn tâm bỏ cả đứa con trong bụng bạn gái để trèo cao, sau đó Phùng Thịnh không có ai chăm sóc, bà liền mềm lòng chăm sóc Phùng Thịnh, bà cũng không hy vong Phùng Thịnh có thể tiền đồ "sáng chói" giống như bố nó, nhưng cũng không thể học bếp ở một cái quán cơm chỉ có ba, bốn mươi mét vuông được.
Phùng Thịnh: "Không phải học bếp, cháu tạm thời là nhân viên giúp việc của quán, sau này có lẽ sẽ, sẽ lên chức việc."
Phùng Ý: "........"
Thậm chsi còn không phải học việc?
Phùng Thịnh: "Bà chủ Lục giỏi lắm, còn giỏi hơn đầu bếp nhà hàng Trân Hương nhiều." Nhớ lại chuyện xưa, cậu chàng cực kỳ kiêu ngạo: "Cô không biết có bao nhiêu người muốn được học việc với bà chủ Lục đâu, cháu phải cố lắm mới thành công vào Mỹ thực trong trí nhớ đấy."
Lúc trước Lục Trĩ tuyển nhân viên cho Mỹ thực trong trí nhớ thì việc buôn bán Mỹ thực trong trí nhớ đã đứng nhất con phố rồi, cho nên rất nhiều người đều muốn cho con cái đến học việc bếp núc, thậm chí còn có đầu bếp đã có nhiều năm kinh nghiệm cũng muốn đến, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Phùng Ý: "Cái gì mã Mỹ thực trong trí nhớ, cái gì mà bà chủ Lục, cô thấy chính là đồ lừa đảo, chứ không sao lại làm cháu mụ mị thế được, ngày mai xin nghỉ ngay cho cô, cô sẽ nghĩ cách tìm cho cháu một người thầy khác."
Nhà họ Phùng đã vài thế hệ làm đầu bếp, tuy nói không phải giỏi nhất nhưng cũng quen biếtkhông ít người, đáng tiếc là thân phận Phùng Thịnh tương đối đặc thù, nếu muốn tìm thầy thì nhất định phải công bố thân phận của Phùng Thịnh ra, để sau lại nói đi, nói chuyện "học trò tôi là con hoang của bếp trưởng nhà hàng Trân Hương" chả dễ nghe gì.
Phùng Thịnh: "Xin nghỉ!?"
Phùng Thịnh vội vàng nói: "Không nghỉ không nghỉ, cháu chỉ làm ở Mỹ thực trong trí nhớ, nơi nào cũng không đi."
Hôm nay Phùng Ý vì chuyện tìm thầy cho Phùng Thịnh àm gọi rất nhiều cuộc điện thoại, sau khi gọi mười mấy cuộc tôi tiến anh lùi thì cuối cùng cũng tìm được một người không chê xuất thân Phùng Thịnh, cũng là một đầu bếp có tay nghê, Phùng Ý lộ ra nụ cười vui mừng.
Chẳng qua vị đầu bếp kia muốn kiểm tra Phùng Thịnh trước, Phùng Thịnh thi qua thì mới được nhận.
Lại một ngày mới, Mỹ thực trong trí nhớ tiếp tục buôn bán.
Sáng sớm, cửa cuốn Mỹ thực trong trí nhớ chậm rãi nâng lên, Phùng Thịnh quán bắt đầu múc nước lau bàn ghế, bà chủ Lục cực kỳ sạch sẽ, tuy nói mỗi ngày trước khi tan làm Lý Bành đều sẽ lau bàn ghế một lần, nhưng là ngày hôm sau tiếp tục buôn bán thì bọn họ ai rảnh sẽ lau bàn ghế lại một lần nữa, đặc biệt là với tiết trời nóng như thế này, lau nhiều cũng có cảm giác sạch sẽ thoải mái hơn.
Phùng Ý đến là lúc Mỹ thực trong trí nhớ bận rộn nhất.
Món mì trộn dầu hành cực kỳ được yêu thích, người đến quán kêu mì trộn dầu hành khá nhiều, mùi mì trộn dầu hành mùi nồng hơn một số loại mì khác, Phùng Ý cũng học qua một ít việc bếp núc, cho nên sau khi tiến ngửi được mùi thơm này liền biết nguyên nhân thực khách lại xếp hàng đông đến vậy, nhất định mì này làm không tồi, nhưng cũng không biểu hiện cho việc bà đồng ý cho Phùng Thịnh ở đây học việc, không, là để Phùng Thịnh ở đâylàm giúp.
Lý Bành: "Xin lỗi bác, quán cháu hết chỗ rồi ạ."
Phùng Ý: "Bác tìm Phùng Thịnh."
Phùng Thịnh đang bận rửa hành nghe được tiếng liền sửng sốt chạy ra ngoài, cậu chàng không xinh nghỉ, cậu chàng nhất định sẽ không xin nghỉ, cậu chàng còn tưởng là Phùng Ý chấp nhận rồi, không ngờ Phùng Ý lại trực tiếp đến đây muốn cậu chàng xin nghỉ.
Phùng Ý: "Cô tìm được người nguyện ý nahanj cháu làm học trò rồi, cháu chỉ cần thông qua kiểm tra của ông ấy là được......." Ánh mắt bà dừng bát mì Lý Bành đang bưng ra cho khách.
Đây...... là hành lá phi.
Không chỉ hành lá thu hút Phùng Ý, bà nhìn các bàn khác, màu sắc hành phi trong bát họ đều giống nhau, phải luyện bao lâu mới có thể khống chế mức lửa được thế này chứ, tuy rằng đây chỉ là món mì trộn dầu hành đơn giản nhưng nó có thể pahnr ảnh được kĩ năng của đầu bếp.
Trong lúc Phùng Thịnh còn đang suy nghĩ xem từ chối Phùng Ý thế nào thì cậu chàng liền nghe được Phùng Ý nói: "Có thể cho cô một bát mì trộn dầu hành không, không, mỗi món của quán một phần đi."
Lục Trĩ đứng ở một bên nghe được bọn họ nói: "Phùng Thịnh, trong quán nguyên liệu nấu ăn không đủ, cậu đi mua đi."
Phùng Thịnh: "Dạ!"
Món đầu tiên được bưng đến trước mặt Phùng Ý là mì trộn dầu hành, bà cầm đũa nếm một ngụm xong thì kinh ngạc, còn ngon hơn anh bà làm, theo sau bà lại gắp một miếng thịt lợn cay chiên giòn, rau xà lạch luộc....... Sau khi nếm mỗi một món ăn, Phùng Ý lại cảm thấy Lục Trĩ không làm đầu bếp ở nahf hàng mà đi mwor cái quán nhỏ tí này thật quá tiếc.
Ăn ngon, thật sự ăn quá ngon!
Phùng Ý: "Phùng Thịnh, có phải bà chủ Lục bị cận không, nếu không sao lại nhận mày vào làm giúp"
Phùng Thịnh: "???"
Trong khoảng thời gian ngắn Phùng Ý cực kỳ vui mừng, nếu Phùng Thịnh chso thể làm học trò của Lục Trĩ thì Phùng Ý cảm thấy tiền đồ Phùng Thịnh nhất định có triển vọng, huống chi, Phùng Ý không cảm thấy Lục Trĩ sẽ cam tâm mở cái quán nho nhỏ này cả đời.
Sau khi Phùng Ý ra về còn không quên nói với Phùng Thịnh nhất định phải học cho tốt, trừ chuyện này ra, Phùng Ý trả đưa cho Phùng Thịnh một ít tiền để Phùng Thịnh thuê một căn phòng ở gần đây, tiện cho đi làm tan làm hơn.
Phùng Thịnh thở dài: "Ngày hôm qua còn không cho tôi làm giúp, hôm nay đã bảo tôi chăm chỉ mà làm việc, đồ ăn bà chủ Lục nấu quả thật rất có sức hấp dẫn......... Lý Bành, Lý Bành ông làm gì thế, bỏ mì trộn dầu hành của tôi xuống!"
Buổi chiều, nhân viên chuyển phát nhanh dừng lại bên ngoài Mỹ thực trong trí nhớ: "Bà chủ nhỏ, chuyển phát nhanh của cô, ra ký nhận này."
Lục Trĩ đi ra, ký nhận chuyển phát nhanh xong thì bê vào trong quán mở ra, háo ra là sơn tra cô mau trên mạng đã chuyển đến rồi, lúc lướt mạng tối qua, Lục Trĩ thấy trên mạng có bán sơn tra nên đã mua một ít.
Phùng Thịnh và Lý Bành ghé lại, Phùng Thịnh trực tiếp cầm sơn tra nhìn một chút: "Màu cũng được, mùi có vẻ chua, nhưng cũng thơm mùi sơn tra, mẻ sơn tra này tươi mới đấy, bà chủ Lục, có phải cô định làm món gì có sơn tra đúng không?"
Lục Trĩ: "Bánh sơn tra, tí làm thêm ít tương trộn cơm nữa."

Phùng Thịnh chùi nước miếng, nghe thấy bánh sơn tra bánh đã muốn chảy nước miếng, nghĩ đến Lục Trĩ làm tương trộn cơm, Phùng Thịnh quả thực là muốn trực tiếp xơi ngay ba bát cơm đầy.
Lục Trĩ: "Ngày mai Lục Trạch bắt đầu tham gia Tuyern chọn nhóm nhạc nam, tôi muốn làm mấy thứ này đưa cho em ấy, mùa hè ăn chút bánh sơn tra sẽ kích thích vị giác, còn tương trộn cơm thì em ấy muốn ăn lúc nào thì lấy ra trộn cơm là ăn ngay được, còn hột vịt muối làm đợt trước nữa, cũng có thể đưa cho em ấy một ít cho em ấy ăn."
Phùng Thịnh: "Bà chủ Lục, tôi có thể giúp, chỉ cần cho tôi một lọ, một lọ tương trộn cơm là được!"
Lý Bành cũng vội vàng nói: "Bà chủ nhỏ, em cũng có thể hỗ trợ, em, em chỉ cần một miếng bánh sơn tra là được, huhuhu, em chảy nước miếng rồi."
Lục Trĩ: "Ok, hai người rửa sơn tra đi, tôi đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn đã, tôi về chúng ta sẽ làm bánh sơn tra bánh và tương trộn cơm."
**** 03/10/2021 – NTP_1512 ****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.