Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái gì? Lại không thấy!"
Triệu Hổ kinh ngạc nói: "Ít ngày trước đó không phải là vừa mới đỡ hơn rồi sao, chúng ta cũng tăng mạnh thủ vệ rồi, tặc tử lại vẫn có thể trộm trẻ con?"
Thị vệ kia nói: "Lần này báo quan chính là Trình gia của thành Tây, phu nhân Trình gia đã mất con, đang lo lắng phát bực kìa, mấy vị đại nhân, mau đi Trình gia một chuyến thôi."
Tạ Nhất nghe xong hết sức mê man, cậu chỉ nhớ rõ mình bị đầu lâu đột kích, nắm lấy cánh chim vàng, sau đó mở mắt một cái, không chỉ vây quanh một đống cosplay, ngay cả mình cũng bắt đầu cosplay rồi...
Tạ Nhất nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Bao đại nhân vuốt chòm râu của mình, nói: "Tạ hộ vệ bị thương, cứ an tâm ở trong phủ nghỉ tạm, Triển hộ vệ..."
Ông ta nói xong, người thanh niên áo đỏ bên cạnh lập tức ôm quyền nói: "Đại nhân."
Bao đại nhân vừa muốn nói, Công Tôn tiên sinh bên cạnh đã nói: "Đại nhân, vậy không ổn, một lát Triển hộ vệ còn phải đưa đại nhân tiến cung gặp vua, thánh thượng còn muốn truyền vấn chuyện trẻ con mất tích, hãy để cho Triển hộ vệ hộ tống người tiến cung đi thôi."
Tạ Nhất nghe bọn họ nói chuyện, dường như là nhân thủ phân phối không đủ, sau khi bản thân tỉnh lại không có cảm giác gì, cánh tay chân đều tốt, cũng muốn đi ra ngoài một lát, thuận tiện nhìn xem đây là tình huống gì, cũng không thể năm im ở trên giường.
Tạ Nhất chớp mắt một cái, ho khan một tiếng, thanh thanh cổ họng, làm bộ nói rất chính nghĩa lẫm nhiên: "Đại nhân, Tạ... Tạ mỗ thân thể không sao, có thể giải quyết việc công."
Tạ Nhất cảm giác học vấn của mình thực sự là như khuôn như dạng, dù sao khi còn bé lúc nào cậu cũng thích xem Bao thanh thiên, một thân quan phục đỏ thẫm, Triển Chiêu ngự tiền đeo đao nhưng là nam thần của cậu, học hai câu thế này, mặc dù là ngoài khả năng, thế nhưng bản thân Tạ Nhất đặc biệt vừa lòng.
Bao đại nhân lập tức ném ánh mắt khen thưởng sang, nói: "Trương Long Triệu Hổ."
"Vâng, đại nhân!"
Bao đại nhân còn nói: "Hai người các ngươi theo Tạ hộ vệ đi Trình gia thành Tây, phải tránh muôn vàn đừng để Tạ hộ vệ làm lụng vất vả quá mức."
"Đại nhân, người yên tâm!"
Bao đại nhân còn phải tiến cung gặp vua, nghe nói là bởi vì chuyện huyên náo sôi sùng sục của Khai Phong phủ mất trộm trẻ con, cho nên Hoàng Thượng tức giận, muốn Bao đại nhân của Khai Phong phủ doãn tiến cung đi chất vấn.
Tạ Nhất đứng lên, vội vàng rửa mặt sửa sang cho mình lại một phen, soi một cái với gương đồng, bản thân vẫn là dáng vẻ kia, chỉ chẳng qua lại có tóc dài, cắt tỉa ngay ngắn, chải thành phát quan [1], thoạt nhìn còn thật sự có vài phần phong độ nhẹ nhàng...
Tạ Nhất một bên thu dọn, một bên nghe Trương Long Triệu Hổ nói chuyện đã xảy ra liên miên như đang phổ cập kiến thức mấy ngày nay cho cậu.
Ở nửa tháng trước, thời gian qua Khai Phong phủ thái bình vậy mà xảy ra chuyện kỳ lạ, có người nghe được trong cái giếng cạn ở ngoại ô truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ mới sinh, người nọ nửa đêm chạy đi, chỉ sợ có quỷ thần chặn đường, vì vậy vội vàng chạy mất, thế mà ở ngày thứ hai, trong nhà một người dân thường đã mất con, vì vậy đến đây báo quan.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, Khai Phong phủ doãn vận dụng rất nhiều nhân lực đi tra rõ chuyện này, thế nhưng đứa bé kia thủy chung không tìm được, sống không gặp người chết không gặp xác, chờ đến sau này, lại mất trẻ con liên tiếp.
Triệu Hổ trừng đôi mắt to, nói: "Thế nhưng đều có một điểm giống nhau, đó chính là rất nhiều người đều nghe được tiếng khóc truyền từ trong giếng cạn ở ngoại ô, có người nói, chỉ cần trong giếng cạn truyền tới tiếng khóc, chính là phải mất con.
Trương Long "chậc" một tiếng, nói: "Ta cũng không tin việc này tà! Tạ đại ca, ngươi tin không?"
Tạ Nhất cười gượng hai tiếng, cậu vốn cũng không tin, thế nhưng không tin, sao mình chạy tới nơi này? Thương Khâu đâu? Giờ Tạ Nhất rất muốn nhìn thấy Thương Khâu.
Ba người rất nhanh thì đi đến Trình gia thành Tây, đó là một gia đình giàu có, cường hào phú thương, ở thời đại triều Tống này phú đắc lưu du*, cường hào phú thương cũng là phú có thể bóp ra không ít mỡ.
[Giàu tới chảy mỡ, ý nói gia đình đó giàu có. Thịt heo càng dày thì sẽ có mỡ nhiều, mà mỡ sẽ có không ít dầu mỡ. Nên chúng ta đã có câu sau ở phía trên.]
Bọn họ vừa vào cửa, đã nghe được tiếng khóc của phụ nữ, kêu khóc: "Con của ta... Con của ta, con... Hu hu hu, con ơi con đang ở đâu..."
Chỉ thấy một mỹ phụ tuổi còn trẻ, tóc tai bù xù, sa sút tinh thần ngồi ở trên đất của hoa viên, dáng điệu sinh ra không thể yêu, chắc hẳn chính là Đại nãi nãi đánh mất con của Trình gia rồi.
Thật sự đừng nói, Trình phu nhân đây mặc dù tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy, thế nhưng dáng dấp thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi, ngay cả dáng dấp cũng không tới, được gọi là như hoa như ngọc, vô cùng đẹp.
Vài a hoàn khuyên Trình phu nhân, lúc này đã có một người phụ nữ mặc lụa satin [2] từ bên cạnh đi ngang qua, cũng đi theo mấy a hoàn, người phụ nữ kia tuổi còn trẻ, tuyệt đối không đến hai mươi tuổi, thế nhưng có chút không tốt, hé miệng cũng là không tử tế.
Người phụ nữ cười nói: "Ai ôi, xướng hí cái gì hả? Cho ai nhìn chứ? Đừng cả ngày khóc khóc chít chít, không chừng tiểu công tử kia chính là bị ngươi bóp chết rồi! Muốn giá họa cho ta!"
A hoàn sau lưng người phụ nữ kia cũng nhìn không được, vội vàng ngăn người phụ nữ, nói: "Nhị phu nhân, Nhị phu nhân người đừng nói nữa, chúng ta trở về phòng đi thôi."
"Xí! Ngươi a hoàn chết tiệt này, sao hướng về người ngoài?!"
Nhị phu nhân nói xong, giơ tay lên liền muốn đánh đầu a hoàn, ánh mắt của Trình phu nhân khóc cũng sưng đỏ lên, đang bụm miệng khóc nấc nói: "Muội muội sao muội nói chuyện ác độc như vậy, con ta đã mất rồi, giờ đây muội lại muốn chế nhạo ta, thử hỏi phụ mẫu trên đời này, ai sẽ ác tâm hại con của mình như vậy chứ, huống chi... Huống chi con ta còn là huyết mạch duy nhất của Trình gia..."
Nhị phu nhân vừa nghe "duy nhất", nhất thời tức giận đến mắt đầy máu, chỉ vào Trình phu nhân, thét chói tai la lối khóc lóc nói: "Đắc ý cái gì? Ta sớm muộn gì cũng sinh con cho lão gia!"
Nàng ta nói xong, phất ống tay áo một cái liền đi mất.
Tạ Nhất vừa vào cửa còn chưa mở miệng, đã nhìn một trận tuồng của chuyện nhà.
Trình phu nhân còn đang khóc, Tạ Nhất vốn định đi một chút tình cảnh, thoải mái hai câu, chẳng qua Trình phu nhân dường như còn rất biết thường thức cơ bản, vội vã để a hoàn đem tóc của mình chải sơ, vội vội vàng vàng xuyên vào một cây trâm cài, trong chớp nhoáng này, Trình phu nhân quý phái được kéo ra, càng xinh đẹp phảng phất như là từ trong tranh bước ra.
Tạ Nhất thoáng cái đã nhìn giật mình, Trương Long và Triệu Hổ bên cạnh vội vã "khụ khụ" dùng sức ho khan vài tiếng, ánh mắt Tạ Nhất mở trừng trừng, thực sự quá thất lễ rồi.
Tạ Nhất cũng không phải nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của Trình phu nhân, mà là trâm cài tóc Trình phu nhân vừa xuyên ở trên đầu, một cây màu vàng... Trâm cài tóc cánh chim, đây không phải là cánh chim vàng sao, lại được Trình phu nhân làm thành trâm cài tóc!
Tạ Nhất từ ban công ngã xuống, trong tay đã nắm cánh chim vàng, thoáng cái bỗng nhiên từ ban công nhà mình bị ném đến thời kỳ cường thịnh của triều Tống, Tạ Nhất nghĩ không ra những lý do khác, nhất định là cánh chim vàng giở trò quỷ, Tạ Nhất phải về nhà, tuyệt đối không thoát được quan hệ với cánh chim vàng, bởi vậy Tạ Nhất lúc này mới nhìn sửng sốt.
Trình phu nhân hiển nhiên cũng hiểu lầm gì đó, ngượng ngùng lảng tránh một chút, vội vã liền đi vào trong phòng, Trình lão gia lập tức đi ra.
Trương Long và Triệu Hổ trước đây cũng từng gặp Trình lão gia, bởi vậy căn bản không kinh ngạc, Tạ Nhất vừa nhìn, nhất thời mở to hai mắt, Trình lão gia này... Hơi lớn tuổi.
Mặc dù triều Tống thịnh hành lão phu ít thê, chỉ chẳng qua Trình lão gia này, sợ rằng phải sáu mươi tuổi? Mặt Trình phu nhân không đến hai mươi, tiểu thiếp càng là tuyệt đối không đến hai mươi, trách không được trong nhà không huyết mạch nào, Trình phu nhân có thể sinh con tiếp theo, coi như là không dễ dàng, vậy nếu như đã mất, sợ rằng Trình gia phải tuyệt hậu rồi...
Bộ dáng của Trình lão gia hết sức tiều tụy, được Tạ Nhất gặng hỏi vài câu, Trình lão gia nói: "Chúng ta căn bản không nghe được tiếng động a! Mấy ngày nay, không yên ổn, gia đinh trong nhà trong đêm đầu đều ở đây gác đêm, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, thế nhưng cứ như thế, con ta lại đã mất rồi! Không cánh mà bay! Ai cũng không phát hiện! Đúng đúng..."
Trên mặt Trình lão gia đột nhiên lộ ra biểu tình hoảng sợ, nói run rẩy: "Đúng rồi... Ngay đêm qua, khi đêm khuya, ta nghe được tiếng đánh mõ, cái mõ gõ ba tiếng, người đánh canh còn hô to "Giờ tý canh ba, bình an vô sự ——", chờ tiếng đánh mõ đi xa, ta chợt nghe thấy... Nghe thấy... Nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc của trẻ con! Cũng không phải tiếng của con ta, tiếng khóc kia còn mang theo tiếng vọng, ta sợ không dám đứng lên, sáng sớm hôm nay ta hỏi gia đinh, gia đinh nói là bên trong miệng giếng, đúng lúc là canh ba đêm qua, người đánh mõ đi không bao lâu, đột nhiên dâng lên tiếng khóc, rất nhiều gia đinh đều nghe thấy được! Lại là tiếng khóc này, chuyện ma quái a! Chuyện ma quái a! Lại là tiếng khóc này, con ta lại không thấy, vậy... Vậy phải làm sao đây! Mấy vị quan lão gia, mau cứu con ta a!"
Trình lão gia nhất định là rất yêu thương con trai của bản thân lão, vội vàng quỳ lạy Tạ Nhất, Tạ Nhất vội vàng ngăn lại, nói thế nào mình cũng là người của một ngàn năm sau, vậy nếu để người xưa quỳ lạy cậu, quả thực giảm thọ, trước đây Tạ Nhất không tin, giờ phải tin.
Tạ Nhất nhận lời một cái, mang theo Trương Long Triệu Hổ gặng hỏi người Trình gia, tất cả mọi người không buông tha, rất nhiều a hoàn lén lút nói với Tạ Nhất, có thể là Nhị phu nhân làm, không chỉ a hoàn của Trình phu nhân, ngay cả lão gia và a hoàn của bản thân Nhị phu nhân, cũng nói như vậy.
Tạ Nhất hết sức kỳ lạ, lời nói của những a hoàn này vậy mà đặc biệt nhất trí, nói Nhị phu nhân là tiểu thiếp, thân phận vốn đã thấp, đố kị Đại nãi nãi, huống chi Đại nãi nãi ngày thường khuôn mặt đẹp như hoa, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng bỏ xa Nhị phu nhân không tới hai mươi tuổi không biết mấy con phố, giờ Đại nãi nãi lại sinh con trai cho lão gia, lão gia hiển nhiên cưng chìu Đại nãi nãi, Nhị phu nhân là không vui, vân vân.
Tạ Nhất nhất thời có chút mông lung, nói: "Chờ một chút... Đại phu nhân các người, hơn bốn mươi tuổi?"
Các a hoàn rất bình thường gật đầu, cười nói: "Đúng đó, quan lão gia nghe không sai đâu, người ngẫm lại xem, Đại phu nhân thiên sinh lệ chất, lão gia thương yêu, nếu không phải là bởi vì quanh năm không sinh con, lão gia cũng sẽ không nạp tiểu thiếp, giờ đây tiểu thiếp vào cửa, vẫn không có con nối dòng, ngược lại thì Đại phu nhân sinh một con trai, Nhị phu nhân có thể không hận Đại phu nhân sao, lần trước lão gia còn phát hiện Nhị phu nhân lén lút đâm con rối nguyền rủa Đại phu nhân đó, ác độc biết bao!"
Nhân phẩm Đại phu nhân rất tốt, a hoàn cũng nói giúp bà ta, mà Nhị phu nhân kia chính là một nữ nhân ác độc lòng dạ độc ác, đơn giản là tường ngã mọi người đẩy.
Tạ Nhất mang Trương Long Triệu Hổ từ sáng sớm bận đến bầu trời tối đen, gặng hỏi mọi người, ngoại trừ Nhị phu nhân, vậy mà không có nhân vật khả nghi nào khác, tất cả mọi người đồng ý nhất trí, là Nhị phu nhân lòng còn hận thù, giết tiểu công tử.
Bởi vì ngày hôm nay không có kết quả, mọi người đã rời đi Trình gia, Trương Long nói: "Tạ đại ca, lần này làm sao giờ, gặng hỏi xong đầu ta cũng lớn."
Tạ Nhất sờ sờ cằm của mình, chuyện này cậu nhất định phải hiểu rõ, dù sao cánh chim vàng kia vẫn còn đang đeo trên đầu Đại phu nhân, cho dù muốn về nhà, cũng phải làm thân quen nhiều với Trình gia mới được.
Tạ Nhất suy nghĩ một hồi, nói: "Tiếng khóc của miệng giếng cạn kia nghe được đầu tiên, các người biết vị trí không?"
Triệu Hổ nói: "Biết! Khai Phong phủ này, mười sáu huyện, không nào ta không biết được... Tạ đại ca, ngươi muốn làm gì?"
Tạ Nhất nở nụ cười một tiếng, nói: "Dẫn đường đi, chúng ta đi xem miệng giếng cạn kia."
Trương Long nói liền ngay: "Tạ đại ca! Giờ đi? Trời đã tối rồi!"
Tạ Nhất nói: "Không phải giờ Tý mới có tiếng khóc sao? Giờ đi tôi cũng ngại sớm, đi mau thôi."
Trương Long và Triệu Hổ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mang theo Tạ Nhất đi, dù sao ba người đàn ông, dương khí cũng đủ, lại là lưỡi dao thấy máu mỗi ngày, còn sợ tiếng khóc của trẻ con sao?
Chỉ là Trương Long và Triệu Hổ tất cả đều nghĩ sai hết rồi, Tạ đại ca của bọn họ, dương khí mới không đủ, đủ đó là âm khí...
Ba người đi tới ngoại ô, là một góc đối lớn với thành Tây, lúc tới không tới giờ Tý, vừa qua một canh giờ, cũng chính là giữa bảy giờ tối đến chín giờ, sắc trời đã tối hẳn.
Tạ Nhất thăm dò đi tới trong giếng cạn kia nhìn một chút, tối om, căn bản không có tiếng động, cũng không có gì, chỉ là nhìn không thấy đáy, đất đắp giếng, miệng giếng ngược lại không nhỏ, khoảng chừng bốn mươi lăm cm, đã khô cạn, sợi dây và thùng xiêu vẹo bên cạnh, đã có chút mốc meo mục nát rồi, chán chường nói không nên lời.
Tạ Nhất ngồi xổm xuống, đem sợi dây trên đất nhặt lên nhìn, Trương Long mở to hai mắt nói: "Tạ đại ca, ngươi muốn làm gì?"
Tạ Nhất nhíu mày, không nói chuyện, Triệu Hổ lại đột nhiên nói: "Các ngươi nghe..."
Tạ Nhất và Trương Long vội vã ngừng thở, còn tưởng rằng có tiếng khóc, thế nhưng nghe nửa ngày cũng không có tiếng khóc, ngược lại là tiếng "xào xạc...", lập tức bụi cỏ bên cạnh phát ra một tiếng "vèo!", dường như có gì đó từ bên trong chợt vọt ra, một bóng đen!
"Bốp ——"
Trương Long và Triệu Hổ lập tức đề phòng, chợt rút ra bội [đeo] đao, chỉ chẳng qua Tạ Nhất lập tức thấy rõ người rồi, người nọ toàn thân quần áo màu đen, vai đeo một túi vận động màu đen, trên tay còn cầm điện thoại di động màu đen dán sticker mèo con, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt.
"Thương Khâu!?"
Tạ Nhất vừa nhìn thấy người đàn ông đồ đen, nhất thời cảm giác vui mừng dung lượng não cũng không đủ, chạy tới rất nhanh, nói: "Thương Khâu! Sao anh cũng tới?"
Quả nhiên là Thương Khâu, Thương Khâu thoạt nhìn không có thay đổi gì, vẫn tóc ngắn, không chỉ như vậy, mang theo rất nhiều gia sản, ba lô thoạt nhìn nặng trình trịch, mặc dù mặt không chút thay đổi, chẳng qua trong nháy mắt thấy được Tạ Nhất, dường như thở phào nhẹ nhõm, nói thản nhiên: "Tới tìm cậu."
Không biết tại sao, Tạ Nhất nghe được câu này, quả thực vô cùng an tâm.
Trương Long và Triệu Hổ khó hiểu đánh giá Thương Khâu, đầu "con nhím", một thân quần áo màu đen bó sát người như thế, vừa nhìn cũng không phải là người đứng đắn gì, chẳng qua dáng dấp ngược lại ngọc thụ lâm phong*, không nghĩ tới Tạ đại ca nhận biết, dọa bọn họ giật mình.
["Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. "Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là một tướng quý.]
Mọi người vừa muốn nói chuyện, Thương Khâu đột nhiên nhíu nhíu mày, nâng lên tay mang găng tay da màu đen, đặt ở bên mép một cái, nói: "Xuỵt —— đừng lên tiếng."
Mọi người chưa quên bên cạnh còn có một giếng cạn "ma quái", vội vàng đều ngậm miệng, nhìn về phía Thương Khâu dò hỏi, Thương Khâu híp mắt, nói: "Nghe, tiếng khóc."
Mọi người vẫn đang không dám nói lời nào, thế nhưng đồng thời nhìn về phía giếng cạn, ngoại ô bao phủ bởi màu đen, không có một chút gió, đêm hè nóng bức có vẻ cực kỳ áp lực, đè nặng trịch ở trong lòng.
Hu... Hu hu...
Hu hu hu...
Từng đợt tiếng động khẽ bay tới, giống như tiếng gió thổi, thực sự từ trong giếng cạn chậm rãi tuôn ra, trong nháy mắt mọi người có loại cảm giác tóc gáy dựng ngược.
Thương Khâu nhìn thoáng qua giếng cạn, vừa liếc nhìn Tạ Nhất, nói: "Âm khí rất nặng, tôi đi xuống nhìn một cái."
——
[1] Phát quan: là búi tóc lên một cục như vậy.

[2] Satin là loại vải dệt áp dụng kỹ thuật dệt vân đoạn tạo ít sự đan kết giữa sợi ngang và sợi dọc.Trong kiểu dệt vân đoạn này, sợi ngang chui xuống dưới một sợi dọc sau đó đè lên trên ít nhất hai sợi dọc và tiếp tục như vậy. Sợi ngang tiếp theo sẽ được dịch qua phải ít nhất hai sợi dọc và lên trên một. Qua cách này sẽ cho ra vải mặt trên có nhiều sợi ngang song song hơn, việc khiến cho vải có độ bóng tùy thuộc vào ánh sáng chiếu lên. Cách dệt này tạo cho vải có hai mặt và mặt sau phần nhiều là sợi dọc (tương tự như vải dệt chéo go). Qua kỹ thuật dệt đó, vải có bề mặt láng và bóng ở mặt trên và thô mờ ở mặt dưới. Tùy theo loại tơ, sợi vải, satin có thể nặng nhẹ, thô, mờ hay láng bóng, mềm mại, thướt tha hoặc đơ cứng khác nhau.
———
Về xưng hô của Tạ Nhất vẫn giữ nguyên của người HĐ, còn Thương Khâu thì linh hoạt hơn nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.