Tạ Nhất kinh ngạc, nói: "Có hơi đau?"
Liêm Vũ cười đáp: "Thưa ngài làm mô phỏng, cho nên cũng làm cảm giác đau, nhưng chỉ là một loại xử lý mô phỏng, cũng không phải thật."
Liêm Vũ lại là một người máy, hơn nữa còn là một người máy mô phỏng của công nghệ cao, có cảm giác đau, nếu như Liêm Vũ không tự nói, chắc chắn cả đợi Tạ Nhất cũng không phát hiện được, chỉ cảm thấy Liêm Vũ người này có hơi rộng lượng tới khó hiểu.
Liêm Thần An: "Thật ngại quá, không nghĩ rằng triển lãm sẽ biến thành như vậy, tôi còn cần xử lý hội trường một chút, ngài Tạ và ngài Thương không bị thương chứ?"
Tạ Nhất không bị thương, chỉ có hơi hoảng sợ trước đó mà thôi, cũng không có việc gì lớn, liền lắc đầu, Thương Khâu vốn không bị thương.
Liêm Thần An còn cần xử lý hội trường, vẫy vẫy tay, ý bảo Liêm Vũ đẩy mình, Liêm Vũ vội đi tới bên cạnh Liêm Thần An, rồi đẩy xe lăn của Liêm Thần An đi.
Tạ Nhất nhìn bóng lưng của Liêm Vũ, biết rõ ràng cậu ta chỉ là một người máy, cơ thể đều là mô phỏng, nói không chừng xương này nọ chính là mạch điên vân vân, thế nhưng trong lòng cậu vẫn có chút khó chịu, lúc có lúc không.
Thương Khâu vỗ bờ vai của cậu một cái, nói: "Bị thương không?"
Tạ Nhất vội lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Nguy rồi! A Lương! Anh thấy A Lương không?!"
Bọn họ cùng đi với A Lương, chẳng qua lúc xem triển lãm lại không đi cùng, vừa rồi xảy ra hỏa hoạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-dem-khuya/1384660/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.