Trên vách đá vết rạn nứt lan rộng ra bốn phía, sau vài tiếng trầm vang vách đá ầm ầm sụp đổ, sau lớp đá vụn đầy đất hiện ra một hành lang u hẹp. Ngón tay Tô Thế Dự có một chút hàn mang lấp lóe, đảo mắt liền ẩn vào trong tay áo, nhưng cũng đủ để Sở Minh Duẫn nhìn được rõ ràng. Hắn lấy ra ngọn đuốc trên tường, quay đầu lại gọi Sở Minh Duẫn đứng dậy.
Sở Minh Duẫn một bên thử hoạt động bả vai một bên đứng lên, trong lòng không khỏi cảm thán một câu tay nghề băng bó của Tô Thế Dự rất vững vàng. Ánh mắt của hắn dừng trên ống tay áo Tô Thế Dự, bỗng nhiên nói: “Dùng nội lực của Tô đại nhân, tại sao lúc đó lại không phát hiện ra tên tuần vệ ẩn nấp ở ngã rẽ kia?”
Tô Thế Dự cười cười, thẳng thắn nói: “Nhận thấy.”
“Vậy ngươi chậm chạp không vạch trần, đến tột cùng là có chủ ý gì?”
Tô Thế Dự lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “Có chủ ý gì bây giờ có nói cũng đều là lời nói suông, có cái gì tốt phải nhắc lại.”
Hắn xuất thủ quả thực quá ít, Sở Minh Duẫn không nhìn ra võ công nông sâu, trong lời nói lại thập phần am hiểu cách ứng phó người khác, khó có thể dụ y nói ra cái gì, thật sự là khó đối phó. Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, nói: “Trên đường nhàm chán, Tô đại nhân theo ta tán gẫu vài câu thì thế nào?”
Tô Thế Dự dựa vào ánh đuốc quan sát hành lang, cũng không để ý trên đường đi của hắn nhàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-co-benh-khong/196964/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.