Tô Thế Dự sau khi hồi phủ rót cho mình một chén trà, sau đó nhìn về cái ly nước mịt mờ hơi nước có chút suy tư.
Dù sao với tính cách của Sở Minh Duẫn, xuất môn giữa tiết trời gió tuyết chỉ để uống rượu là không có khả năng, huống chi lại còn chọn nơi hẻo lánh phụ cận cửa thành, không mang theo người bên cạnh, chỉ để lại Ảnh vệ canh chừng, ngược lại giống như đang cùng người nào đó mật hội.
Ý niệm này vừa chợt lóe lên, Tô Thế Dự đột nhiên tâm tư đông lại, nhận ra được một chuyện khác:
Vậy vì sao đúng lúc này y lại vừa vặn được mời tới?
Hạng đại nhân mặc dù muốn làm mai cho nữ nhi, nhưng tửu lâu trong thành nhiều không kể xiết, nơi nào cũng tốt hơn nhã gian hẻo lánh kia, còn có bọn họ tại sao lại vừa vặn chọn vị trí đối diện Sở Minh Duẫn?
Trùng hợp một khi sinh ra, liền khó tránh khỏi lộ ra vết tích do con người bày ra.
Thiên đầu vạn tự (bối rối ngổn ngang) đan xen lẫn lộn, xếp thành từng tầng sương mù mờ mịt dày đặc một mảnh, đột nhiên có một tuyến linh quang tràn vào trong đầu, tựa như phân sơn phách hải (chia núi xẻ biển) đem tâm tư hỗn loạn gột rửa hết sạch, nhất thời tâm tư thanh minh.
Y nhớ tới thời điểm ở Thọ Xuân bị Lương Tiến bỏ thuốc. Hành động của Lương Tiến đêm đó xác thực là không rõ mục đích, không có chút ích lợi nào, Tô Thế Dự nghĩ mãi mà không ra, sau đó án kiện kết thúc theo người chết, cũng dần dần buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-co-benh-khong/1354245/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.