Đêm khuya thanh tĩnh, thời gian không ngừng chuyển giao, từng tiếng gõ canh truyền vào từ ngoài cửa sổ, gió lay động bóng người dưới ngọn đèn, lại không thể quấy nhiễu người đang ngồi hạ bút trên án thư.
Dưới ngọn đèn ấm áp mơ hồ kéo ra một thân ảnh đơn bạc, người kia mặt mày diễm lệ lúc hơi cúi đầu bất giác hiện ra mấy phần lãnh túc, hắn lẳng lặng quan sát tấm bản đồ nhợt nhạt được trải ra khắp bàn, ánh đèn lặng yên chiếu xuống.
Trong yên tĩnh chợt vang lên một tiếng ‘ken két’ nho nhỏ, cửa ngầm trong thư phòng mở ra, Tần Chiêu từ trong đó bước nhanh đi ra, dâng bức thư ở trong tay áo lên, “Sư ca, đây là tin gửi từ Nam Cảnh truyền đến.”
“Ừm.” Sở Minh Duẫn đáp một tiếng, chẳng hề giương mắt, vẫn chăm chú ghi chú giải trên bản đồ, “Trước tiên thả ở đó đi.”
Tần Chiêu ngắm nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: “Giờ tý cũng đã qua, ngươi vẫn không dự định nghỉ ngơi?”
“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Sở Minh Duẫn cầm qua một cuốn sổ sách, vừa viết vừa nói: “Để chuẩn bị cho buổi săn bắn ngày mai ta còn phải nắm bắt cấm vệ quân bên kia, lại bận rộn thêm một hồi nữa.”
“Bố trí săn bắn?” Tần Chiêu kỳ quái nói, “Công việc đóng quân săn thú tháng ba không phải là do thống lĩnh cấm quân phụ trách hay sao?”
“Sứ đoàn Hung Nô không phải vẫn đang lưu lại kinh thành chờ câu trả lời sao?” Sở Minh Duẫn gác bút lại, chấm thêm một chút mực trên nghiên mực, “Vì tránh để thất lễ, săn thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-co-benh-khong/1354205/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.