Ngày tết đã qua, hỉ khí nhạt dần, đầu xuân sắp tới, tuyết đọng tan rã.
Trong thành Trường An các cửa hiệu lục tục khai trương, khách nhân còn ít ỏi, bọn tiểu nhị liền dựa vào khung cửa nhàn tản mà nói chuyện. Không biết ai bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngay sau đó nghe thấy tiếng chuông bạc lanh lảnh từ bên ngoài cổng thành xa xôi truyền đến, dọc đường người người vội vàng ló đầu ra xem.
Quan binh ở phía trước mở đường, đoàn xe thật dài đi xuyên qua phố, chạy về phía cung thành. Lục lạc kêu leng keng, xa mã lộc cộc, lụa mỏng che mặt nữ tử dị vực dáng người thướt tha, phân thành hai hàng đồng nhất đi theo phía sau nhuyễn kiệu. Tú văn cẩm miên (mành che thêu hoa văn) bị người lén lút vén lên một góc, lộ ra một đôi con ngươi xanh sẫm, đứa bé nằm úp sấp trên lầu liếc mắt một cái nhìn thấy, vui mừng chỉ chỉ kêu gào, lập tức bị vị đại nhân bên cạnh đè xuống, nói một tiếng: “Lâu Lan.”
Lâu Lan nằm ở đại mạc Tây Vực, là con đường xung yếu khống chế thương buôn, mặc dù chỉ là một tiểu quốc, thế nhưng thành trì sầm uất, là một vị trí quan trọng. Lâu Lan quốc từ trước đến nay luôn ở giữa Đại Hạ và Hung Nô lay động không ngừng, mãi đến tận những năm gần đây mới cùng Đại Hạ thân cận hơn một chút, bất quá mặc dù có lai vãng nhiều hơn nhưng cũng chưa từng thấy mới vừa đầu xuân đã đến đây.
Ngày hôm đó vừa đúng thời điểm lâm triều, mới ra khỏi kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-co-benh-khong/1354196/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.