“Bởi vì đôi mắt muội sáng như ngọc, mà nhìn y phục cho đến mọi thứ xung quanh đều là màu hồng. Tỷ nghĩ muội thích màu hồng.”
“Uh, muội rất thích màu hồng.”
Nàng hôn mê hai ngày, lại nghỉ ngơi thêm một ngày. Tám ngày nữa là đến đại hội ngũ quốc, cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây tụ hợp với mọi người.
“Hồng Ngọc, còn bao lâu nữa mới rời khỏi đây?” Nguyệt Bảo vừa ăn bánh ngô khô vừa nhìn xung quanh.
“Qua khỏi khu rừng này là đến, Nguyệt Nguyệt tỷ vận công vào đan điền sẽ không mệt nữa” Hồng Ngọc lấy đan dược trong túi ra đưa Nguyệt Bảo.
“Tỷ không có nội... í” Nguyệt Bảo ngạc nhiên nhìn Hồng Ngọc, nàng cảm giác được có một dòng khí đang chạy khắp người nàng, thật thoải mái.
“Lúc tỷ hôn mê, muội có đút cho tỷ linh quả. Đối với người có nội lực thì gia tăng công lực, người bình thường thì đả thông kinh mạch giúp tu luyện nội lực.” Hồng Ngọc mỉm cười nhìn Nguyệt Bảo.
“Đa tạ muội” Nguyệt Bảo cảm động. “Theo ta biết linh quả chỉ có trong truyền thuyết, ngàn năm chỉ có một quả, muội đưa ta ăn, vậy muội thì sao?”
“Tỷ không cần lo lắng cho muội, muội là người thủ hộ linh quả đợi người có duyên. Tỷ chính là người đó.” Hồng Ngọc giải thích. “lúc muội bắt mạch thấy kinh mạch của tỷ đã được đả thông nhưng vẫn không tu luyện được, tỷ bị trọng thương ư?”
“Lúc trước sư phụ có đả thông kinh mạch, nhưng do ta bị tổn thương trong bụng mẹ lại bị sanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chua-truy-phu/3027047/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.