”Gia mới khôngsợ, gia mặc dù không có nội lực nhưng có y thuật, hừ.” Bảo Bảo khôngphục phản bác. Nhưng khi gặp hoạ nàng mới hối hận vì không nghe lời nhắc nhở của Tề Ngôn.
”Vị công tử này, mau vào trong, hôm nay đệnhất hoa khôi Như Lan~~~ cô nương của Phong Hoa Lâu biễu diễn đấy~~~.”Tiếng nói õng ẹo của ma ma Phong Hoa Lâu làm cho đám người Bảo Bảo nổicả da gà, đôi mày của Tề Ngôn như hình chữ xuyên (川) cũng đủ kẹp chếtmột con ruồi.
”Mau đi thôi.” Tề Khôn thấp giọng nói rồi bước nhanh về phía trước.
Đoàn người nhanh chóng tránh thoát sự lôi kéo của đám cô nương lầu xanh đó chạy nhanh đuổi theo Tề Ngôn.
”Cái gì mà "Như Lan~~~", khó nghe muốn chết, có cần cuốn lưỡi kêo dài như thế không.” Bảo Bảo bĩu môi khinh thường.
”Đúng vậy đó, thật sự lộ liễu mà, cả đám nữ nhân mặc như không mặc đứng giữađường cái lôi kéo nam nhân. Thổ Châu này đúng là cái gì cũng có.” TềBạch cảm thán.
”Này, ngươi lúc nãy có ngắm nhìn mấy cô nương đókhông, nếu thích có thể nạp vài người về làm ấm giường a.” Bảo Bảo nhảytới sau lưng Tề Ngôn chọt chọt lưng hắn.
”Ui da,...” Bảo Bảo xoa mông đứng dậy “ngươi không thích thì thôi, người đừng có hỡi một tý là đẩy ta ngã xuống đất chứ.”
Sau khi nghe thấy lời chọc ghẹo của Bảo Bảo, trên trán Tề Ngôn nổi đầy gânxanh không khách khí phất tay hất Bảo Bảo sang một bên.
Còn tạisao Đại Hắc Tiểu Hắc lại chịu để yên cho Tề Ngôn hất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chua-truy-phu/3027030/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.