"Hư không... gì... gì chứ?" Phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là phủ nhận.
"Tổ mẫu lớn tuổi bắt đầu dễ quên phải không? Hay sống trong an nhàn suиɠ sướиɠ quá lâu nên cho rằng bất luận ngài làm gì cũng không có ai dám tìm tới ngài?" Sắc mặt của Cố Ly vẫn trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Lão phu nhân chống người, cố hết sức ngồi dậy:
"Ly Nhi, ta nghe không hiểu lời của ngươi. Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?"
Cố Ly chớp mắt: "Ta họ Cố, cái họ này khiến cho ta bao dung tất cả những khó dễ mà Cố gia các người đối xử với ta. Thế nhưng tổ mẫu, mọi việc đều có giới hạn. Quá đáng sẽ không tốt." Nàng nhích người chậm rãi đi tới. Bóng dáng nàng bị ánh nến soi chiếu trở nên to lớn khác thường: "Ngài hạ độc ta, ta có thể hiểu, nhưng ngài không nên dùng hư không."
Lão phu nhân nhìn Cố Ly từng bước từng bước bước tới, bà lui ra phía sau.
"Ly Nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó? Hư không gì hả? Hạ độc gì? Ta không có làm! Ngươi không thể đổ oan cho ta!"
"Đổ oan sao?" Cố Ly ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt già nua của lão phu nhân: "Cháu gái có đổ oan cho ngài hay không trong lòng tổ mẫu biết rõ nhất, Lộ đại phu đã nói hết, lẽ nào ông ta đổ oan ngài?"
Sắc mặt của lão phu nhân tái nhợt, hô hấp dồn dập:
"Ngươi... ngươi không cần làm vậy để hù ta!"
Cố Ly gật đầu: "Cháu gái không hù dọa tổ mẫu." Nàng giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chua-sung-the/4385529/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.