Chương trước
Chương sau
Editor: Manh Bồng Bềnh
Các cô nương từ trong lầu đi ra mỗi một người đều phủ lên mình một lớp trang điểm thật hoa lệ gương mặt làm say mê lòng người.
"Ta nói Mẫu Đơn muội muội này, ngươi lần này thật đúng là biết đùa với lửa nha!" Một người khoác lên người một bộ y phục điểm lên những bông hoa đỏ thẳm liếc nhìn cô nàng ngồi trên nền đất, thần sắc như muốn xem kịch vừa huơ huơ cái khăn tay vừa nói.
"Ngươi nói không sai, bây giờ chúng ra đã có thể ít nhiều giống nhau rồi, khi xưa Mẫu Đơn muội muội chính là thanh lịch, cao quý nhất trong chúng ta nhưng hôm nay... ha ha ha."
"Được rồi, các ngươi mỗi người một câu suốt cả ngày chỉ biết cùng nhau ghen tuông, tranh giành tình nhân với nhau, còn không mau dìu người vào trong lâu đi!" Bà mụ liếc mắt nhìn những cô nương mới ra này, mặt phượng không nhịn được mà ẩn hiện sự khinh thường ngoắc ngoắc tay.
Thân hình của cô nương trên đất nhỏ nhắn cũng không mấy kí, chậm rãi đưa tay lên.
"Ôi kìa, Mẫu Đơn muội muội, ngươi không sao chứ!" Cô nương mặc xiêm y đỏ thắm nét mặt áy náy khẽ hô một tiếng nhưng trong lòng thì lại có chút hả hê.
Mẫu Đơn muội muội bị đẩy nặng nề ngã lộn nhào trên nền đất, y phục mới bị xé rách khi nãy bị xé rách liền lộ ra bắp chân chi chít những vết xước do cọ xát. Nàng liếc nhìn nữ tử đang vênh váo lên mặt, dịu dàng nở nụ cười: "Không sao cả, Thược Dược tỷ tỷ đừng lo."
Triệu Từ Nguyện thất vọng lắc đầu nhìn cô nương nhu thuận tựa như một đoá hoa tơ hồng, một cô nương xinh đẹp như vậy mà lại là cùng một hạng người.
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn bà mụ bên cạnh rồi lại liếc mắt nhìn Thược Dược lại nói tiếp: "Còn làm phiền tỷ tỷ giúp ta đứng lên, chân ta đang bị thương không đủ sức đứng dậy."
Thươc Dược bĩu môi khinh thường: "Bây giờ ngươi lại dựa vào khuôn mặt nhu nhược đó để lừa ai đây, ta không phải là người của ngươi..." Chưa nói xong thì cảm thấy ánh mắt cảnh cáo của bà mụ bên cạnh thì tức giận cắn răng miễn cưỡng tươi cười: "Tới đây, tỷ tỷ giúp người!"
Khuôn mặt Mẫu Đơn nhỏ nhắn tái nhợt cười tựa người vào ả ta, nụ cười này như muốn lấy mạng của ả. Nàng nhẹ giọng bên tai ả: "Vậy ta liền tạ ơn tỷ tỷ đã giúp đỡ."
Nhìn cánh tay trước mặt, Mẫu Đơn rũ mắt xuống nhếch miệng bỗng nhiên nắm lấy bàn tay trước mặt dùng sức một chút kéo mạnh Thược Dược qua, thân hình vặn vẹo rồi ngã huỵch xuống như một con cún, gương mắt sớm mai trực tiếp hoà mình vào đất mẹ thân yêu.
"Ây da...."
Những cô nương phía sau nhìn gương mặt hướng về đất mẹ cùng bờ mông vểnh cao của Thược Dược, không chút phúc hậu mà cười ra thành tiếng.
"Ô kìa tỷ tỷ, ta không cố ý nha, tất cả là bởi vì thân hình tỷ tỷ quá gầy thôi, từ đầu đến cuối rõ ràng là do bản thân tỷ tỷ sẫy chân té thôi, tỷ tỷ không sao chứ?" Mẫu Đơn chớp mắt một cái trong mắt liền như có phủ một lớp sương mù dày đặc thoạt nhìn rất vô tội.
Thược Dược bò dậy từ dưới đất túm lấy mái tóc dài của Mẫu Đơn hung tợn nói: " Đừng cho là ta không biết ngươi đang cố ý! Ngươi đắc ý cái gì hả! Ngươi chỉ biết dựa vào cái khuôn mặt này mà hoành hành ngang ngược, bây giờ ngươi đừng quên bất quá bây giờ ngươi chỉ là một phế phẩm mà không ai muốn có thôi!"
Mẫu Đơn nghe tới đây thì như nhớ tới cái gì đó xong gương mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt hơi thở có chút gấp gáp, ngắt quãng.
"Được rồi được rồi, các ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì biết đấy, nhanh đi vào trong mà náo loạn đứng ở cửa chính ồn ào mất hết cả thể diện của ta!" Bà mụ kia đứng một bên nhìn một lúc lâu thấy sắp có cãi nhau thì mới lên tiếng quờ mắng.
Các cô nương trong lầu đồng thời đấu võ mồm cùng nhau, có thể sẽ làm các nàng phấn đấu hơn làm cho việc làm ăn trở nên càng phát triển nhưng chỉ ở một mức độ nhất định nếu như thật sự đánh nhau đến mức bị thương thì sẽ làm lầu tổn thất.
Triệu Từ Nguyện say sưa ngắm nhìn một hồi lâu, khi thấy các nàng muốn đi vào thì vội vã vươn tay ngăn tú bà kia lại, đắc ý cười: "Mụ mụ ngươi nói cô nương này không ai muốn là thật sao?"
Mụ mụ kinh ngạc quay đầu nhìn thì thấy một tiểu nương tử xinh xắn đang nhìn nàng.
"Thế nào, cô nương muốn mua nàng ta sao?" Giọng mụ mụ như vịt đực trêu đùa nói làm người nghe da gà rớt đầy đất.
" Không sai " Triệu Từ Nguyện không thèm để ý đến sự trêu chọc trong giọng nói của mụ, thuận tay chỉ tay vào Mẫu Đơn, lười biếng nói: "Ta vừa mắt nàng."
"Ha ha ha, nếu như cô nương đổi một bộ y phục trái lại thì giả trang nam nhi thì bây giờ có thể mua nàng để làm gì đó," Thược Dược che miệng cười, ánh mắt khinh thường quan sát một vòng quanh người Triệu Từ Nguyện, "Chẳng lẽ cô nương thật ra có gì..."
"Làm càn!" Không đợi tới khi Thược Dược nói xong thì Lâm Sam đã nóng nảy hô to, "Tiểu thư chúng ta hà cớ nào để cho ngươi nhục mạ!"
Lâm Sam lăn lộn trong cung đã nhiều năm, khi nổi giận lên thì khí thế có chút cường hãn làm cho Thược Dược bị doạ cho câm nín.
"Mụ mụ ngươi có muốn suy nghị lại một chút không, dù sao thì cô nương này phỏng chừng cũng sẽ không có người nào muốn chuộc lại đâu nhỉ." Ánh mắt Triệu Từ Nguyện chân thành nhìn mụ mụ, như muốn nói nàng thật sự muốn mua vị Mẫu Đơn kia chứ không phải là lời vui đùa trong chốc lát.
Ánh mắt mụ mụ có chút chần chờ, tỉ mỉ quan sát Triệu Từ Nguyện thấy ngũ quan nàng tinh xảo thoạt nhìn còn khá trẻ, khí thế quanh người làm cho người ta phải tin phục, nói: "Cô nương mời người vào trong."
Triệu Từ Nguyện nháy mắt với Lâm Sam ở phía sau ý bảo nàng bình tĩnh lại rồi liền nhìn mụ mụ cười nói: "Được."
Bên trong Di Hồng Lâu mới bị đập phá nên rất hỗn loạn nhìn quá có chút dơ bẩn. Lâm Sam theo chân Triệu Tử Nguyện ghét bỏ đá cái ghế bên cạnh.
Mụ mụ đi ở phía trước dẫn đường cho Triệu Từ Nguyện đi vào một gian phòng tao nhã rồi đóng cửa lại, ánh mắt hiền từ nhìn Mẫu Đơn: " Mau đàn một khúc cho khách nghe đi."
"Vâng." Mẫu Đơn liếc nhìn Triệu Từ Nguyện thấy nàng đang tràn đầy hứng thú, thi lễ xong thì đi tới bên cạnh khung đàn ngồi xuống, nâng tay gãy đàn.
Mụ mụ bắt gặp nét mặt thưởng thức không hề che giấu cũa Triệu Từ Nguyện liền âm thầm đắc ý cọ xát bàn tay nói: "Quý nhân cũng đã tháy Mẫu Đơn cô nương đây chính là có nhan sắc ở Mãn Thành này chính là đứng hàng đẳng cấp cao, tay nghề đặc biệt chính là có thể đàn đến xuất hoá nhập thần. Nếu không phải là do hôm nay xảy ra chuyện như này thì nàng cũng không thành ra như này, ta cũng luyến tiếc không nỡ bỏ nàng đi đâu."
"Hài nghìn lượng, không nói hai lời." Triệu Từ Nguyện nghoảnh đầu lại nhìn về phía mụ mụ giọng điệu nhất quán cùng lười nhác: "Mụ mụ là một người biết lý lẽ, Mẫu Đơn cô nương bị ảnh hưởng rất từ chuyện ngày hôm nay chung quy là không quá may mắn, để những vị khác kia tới Di Hồng Lâu có lẽ sẽ không chọn Mẫu Đơn cô nương để cho ngươi nuôi một người rảnh rỗi chi bằng cứ nhượng qua cho ta đi, ngươi thấy sao?"
Triệu Từ Nguyện vạch trần mấu chốt của sự việc bên trong, bà mụ vốn định lợi dụng việc nàng chỉ là một tiểu nha đầu không thấu sự đời liền ra oai phủ đầu. Lúc đầu khi bà ta mua Mẩu Đơn về nhìn cô gầy cộc xấu xí chính bà ta đã bồi dưỡng để cô trở thành một hoa khôi như bây giờ, bộ dạng khổ sở mặc dù không được coi là tuyệt sắc nhưng là có một gương mặt dịu dàng động lòng người, cũng có thể làm nam nhân mê đắm.
Nhưng nghĩ tới tiểu đề tử* này vì đầu lĩnh của đám thổ phỉ mà không chịu tiếp khách, hai ngày này tên đầu lĩnh thổ phỉ cũng không đến, bà ta liền muốn để cho nàng ra tiếp khách nào nghĩ tới lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
*tiểu đề tử: tiếng chửi con đ* ở cổ đại ý. ^_^
Nàng nghiến răng vừa cười vừa nói với Triệu Từ Nguyện: "Nếu cô nương đã thẳng thắn như thế thì ta cũng không già mồm cãi lão nữa, xế trưa ngày mai cô nương mang theo ngân phiếu tới Di Hồng Lâu nhận người về."
Triệu Từ Nguyện khoát tay áo nhã nhặn cười rồi từ trong lòng ngực lấy ra một xấp ngân phiếu: "Vừa đúng lúc hôm nay ta có mang theo tiền, bà đếm đi chắc là đủ đấy?"
"Cô nương thật là khí phách nha!" Bà mụ kia nhận lấy ngân phiếu tuỳ ý đếm, ánh mắt tán thường nhìn Triệu Từ Nguyện nhưng vẫn còn hàm chứa ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu, không nói một lời nào mà đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu thư, hôm nay sao người lại sử dụng nhiều bạc như thế?" Lâm Sam đau lòng nhìn xấp tiền trên bàn, nhãn cầu như muốn sống trên đó.
Ánh mắt Triệu Từ Nguyện quyến rũ nhìn Mẫu Đơn cô nương phía bên kia sau đó thì quay lại nhìn nha hoàn nhà minh lười biếng nói: "Vốn là ta định đến tìm một tiểu cô nương uống ít rượu ai ngờ cuối cùng lại mua được một tiểu cô nương chứ, ta thật sự cũng không biết nha."
"Tiểu thư thật là càng ngày càng không đúng đắn mà." Lâm Sam lẩm bẩm, "Bất quá thì tiểu thư vui vẻ là được, tiểu thư vui vẻ thì ta cũng vui vẻ theo!"
Triệu Từ Nguyện cười phá lên: "Nha đầu ngốc, tiểu thư nhà ngươi đang dẫn ngươi đi kiếm tiền đó"
Vẻ mặt Lâm Sam không có chút ngờ vực, kể từ khi tới đây thì tiểu thư nhà nàng mỗi ngày đều không phải dạo thanh lâu thì chính là tản bộ nơi nhà hát, chính sự thì không thấy đâu mà bạc thì lại tốn không ít.
Sau khi bà mụ đi vào thì liền đem khế ước bán thân trong lòng ngực ra cho Triệu Từ Nguyện, ngữ khi chân thành: "Đây chính là khế ước bán thân của Mẫu Đơn, ngay hôm nay cô liền có thể mang nàng ta đi."
Lăn lộn trong Hoan Nhạc Tràng*, thích kết giao với người thành thật. Lúc mới bắt đầu Triệu Từ Nguyện đã tỏ ra hiểu toan tính của mình nên rất dứt khoát dùng tiền, làm người không dông dài.
*dạng giống như mấy quán bar mua vui nhộn nhịp ấy
Triệu Từ Nguyện cầm ngân phiếu giao cho mụ mụ, nói: " Hẹn gặp lại sau."
Chờ Mẫu Đơn thu thập xong hành lí, bà mụ mặt mày tươi cười tiễn ba người đi đến tận cửa.
Mỗi bước đi của Triệu Từ Nguyện đều mang một phong hân hoan sau khi đã chuộc được một hoa khôi đã vừa ý ngay từ lúc đầu.
"Ngươi biết tại sao ta muốn đi Nam Thành không?" Thôi Hiển An khoanh tay, đứng trên boong thuyền ánh mắt xa xăm không hề có tiêu cự nhìn mặt sông.
Thôi Trạm đứng đằng sau Thôi Hiển An thành thực lắc đầu: "Tiểu nhân không rõ."
Nam Thành hình như không hề có người quen của chủ tử hắn mà ngoại trừ khoảng thời gian trước thì y cũng chưa từng đạt chân tới đây bao giờ.
"Ta muốn gặp một người ở tại đây." Ánh mắt Thôi Hiển An sáng quắc mặc cho Thôi Trạm nghe mà không hiểu gì, ánh mắt vẫn sâu xa nói: "Ta nhất định muốn nhìn thấy người kia."
"Công tử, người đã từng tiếp xúc với Quận chúa rồi sao?"
"Ai mà biết chắc là gặp nhau trong giấc mộng." Thôi Hiển An cười khinh một tiếng.
"Nhị công tử gửi thư có chuyện gì?" Thôi Hiển An sờ cây trâm trong tay, ngữ khí liền khôi phục lãnh đạm thường ngày.
Thôi Trạm trả lời: "Trong thư Nhị công tử có nói, nhị tiểu thư đã lên đường theo như tính toán có lẽ là sắp tới nơi rồi." Dừng một chút rồi hắn bổ sung thêm một câu nữa, "Nhị công tử còn nói, vốn là nhị tiểu thư còn muốn liều chết không đi nhưng sau khi Quý Phi triệu nàng vào cung trở về thì không chỉ không khóc không lộn xộn mà còn vui vẻ lên kiệu hoa."
Thôi Hiển An cười nhạt " 'Muội muội' kia của ta rất có bản lĩnh, hiện giờ phụ thân ta ở phía sau đã có chỗ dựa càng trở nên to gan lớn mật, nhắc nhở Nhị công tử phải chú ý đến vị đang ở trong cung kia, khi cần thiết thì cứ trực tiếp bỏ qua ả ta."
Thôi Trạm cúi đầu thấp giọng nhận lệnh.
Một lát sau lại ngẩng đầu có chút chần chờ nhìn chủ tử mình: "Liệu tiểu nhân có nên nói cho Nhị công tử biết về hành tung của ngài không ạ?"
Thôi Hiển An không thèm để ý vị lan can, một lát sau mới nói: "Không cần, ta cũng đã không còn ở đó nữa, ta không thể cứ kiềm chế hắn mãi như vậy, lần này làm cho hắn tỉnh táo lại đi, bảo hắn không cần báo tin cho ta nữa."
Thôi Trạm gật đầu đã hiểu.
Chính sự đã nói xong Thôi Trạm lén lúc ngẩng đầu, khổ não nhìn chằm chằm bóng lưng của Thôi Hiển An.
"Ngươi muốn hỏi gì?"
"Sao công tử lại biết?" Thôi Trạm vò đầu bức tóc, hỏi: "Tiểu nhân hỏi nhưng công tử không được đánh nô tài."
Thôi Hiển An nhìn hắn như nhìn một con khỉ, tâm tình tốt nói" "Hỏi đi ta sẽ không đánh ngươi."
" Công tử có thật sự thích Thanh Hoài Quận chú không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.