Chương trước
Chương sau
"Lâm Sam." Triệu Từ Nguyện đi tới thấy trong tay nàng đang cầm một vật gì đó, nghi hoặc mà nhướng mày, "Ngươi cầm thứ này làm gì?"
Lâm Sam cúi đầu mắt nhìn lọ mật ong trong tay, vui vẻ cười: "Lâm đại nhân nói tối qua tiểu thư mất ngủ, cái này có thể giúp người dễ ngủ hơn." Dứt lời dâng lọ mật ong trong tay lên.
Tên sai vặt bên cười, phụ họa theo: "Quận chúa chắc có lẽ không biết, mật ong chính là đặc sản tốt nhất tại Đào Hoa trấn chúng thần, tiểu nhân dâng lên cho ngài một chút để ngài thưởng thức hương vị mới lạ này xem sao!"
"Tên nhãi lẻo mép này, giỡ thủ đoạn lừa gạt người! Còn dám viện cớ này!" Lâm Sam chống hông, thở phì phò nhìn hắn.
"Ai ui, cô nương à, đây thực sự chính là đồ tốt nhất ở đây rồi, tòa nhà phía trước thực sự không thể để người vào ở được!" Tên sai vặt khổ sở nhìn về phía Triệu Từ Nguyện.
"Vì sao tòa nhà phía trước lại không thể cho người vào ở?" Triệu Từ Nguyện thực ra cũng không quan tâm bản thân nàng ở đâu, chỉ là nàng có chút hiếu kỳ về tòa nhà này thôi, nàng cố ý làm một gương mặt không vui, nhìn tên sai vặt đang sửng sốt.
" Quận chúa không biết chứ thực ra phía bên kia chính là nơi tướng quận của chúng ta ở, nào có thể để cho người khác ở đây?" Nghĩ đến đây vẻ mặt tiểu thái giám kiêu ngạo, lời nói có chút đáng ghét "Nói đến tướng quân của chúng ta, thì chính là một bậc vĩ nhân, văn võ song toàn, mọi thứ đều tinh thông, văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn! Người chính là Đại Cẩm..."
Triệu Từ Nguyện trong lòng khẽ động, thế nào mà lại có một người lợi hại như thế, trên mặt khéo léo cười, lễ phép không làm hắn mất hứng: "Tiểu ca đi làm việc khác đi, ta với nha hoàn đi nếm thử mật ong đặc sản ở đây."
Tên sai vặt kia liền ngừng lại, chớp chớp mắt, rồi vội vàng không lưng cáo lui: "Quận chúa nghỉ ngơi cho thật tốt, tiểu nhân xin được cáo lui trước." Tiễn người xong, Triệu Từ Nguyện đi vào trong viện mang lọ mật ong trong tay Lâm Sam theo cùng." Lâm Sam nhìn ngó xong quanh rồi mới đóng cửa viện lại rồi cũng theo vào phòng.
"Tiểu thư bấy nhiêu đây có đủ không? Nếu không nô tỳ lại vào phòng bếp lấy thêm ạ." Lâm Sam khó hiểu nhìn lọ mật ong trong tay tiểu thư nhà mình, tiểu thư thèm ăn nhiều như vậy sao? Còn dặn nàng lấy thật nhiều nữa.
Triệu Từ Nguyện vươn tay chấm vào lớp mật ong vàng óng ánh cho vào miệng, gật đầu đồng ý: "Hương vị thật không sai, ngươi cũng thử đi.". ngôn tình sủng
Lâm Sam chần chừ rồi đem ngón tay chấm vào nếm nếm, ánh mắt tỏa sáng: "Mật này thực sự rất thơm, chỉ là sao mật ong này lại như có mùi hương của rượu vậy tiểu thư?
"Ngươi nói đúng rồi," Triệu Từ Nguyện biết lắng nghe, mỉm cười lại liếm liếm ngón tay: "Mật ở Đào Hoa trấn được trộn lẫn với rượu mạnh còn pha thêm chút cồn"
Lâm Sam ngạc nhiên đôi mắt mở to, nhìn cái lọ trong tay tiểu thư nhà mình "Tiểu thư có ý gì?"
Triệu Từ Nguyện quăng cái lọ lên bàn, nhìn tường cũ, ngữ khí trở nên nghiêm túc: "Đêm nay, ngươi đi trước, Lâm đại nhân sẽ ở phía sau trạm dịch chờ ngươi, đến lúc đó ngươi lên thuyền trước chờ ta tới."
Ánh mắt Lâm Sam bướng bỉnh nhìn chằm chằm nàng: "Nô tỳ muốn cùng đi với tiểu thư, tiểu thư không thể làm như vậy, nếu lỡ như...."Chưa nói xong mà nước mắt đã không kìm được như những hạt châu rơi xuống.
"Cái gì mà lỡ như, tiểu thư nhà ngươi yếu kém như vậy sao, ngươi đi trước ta mới có thể an tâm hành động, còn nữa không phải còn có Lâm đại nhân ở đó sao." Triệu Từ Nguyện ghét bỏ nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, khóe miệng không tự giác cong lên, cầm tay nàng: "Lâm Sam từ nhỏ ta và ngươi lớn lên cùng nhau, ngươi ở trong lòng ta sớm đã không còn là một nô tỳ nữa, tính mạng của người và ta đều quan trọng như nhau, ngươi có hiểu không?"
Lâm Sam hít hít mũi, đôi mắt chan chứa nước mắt, nói: "Tiểu thư không được gạt người, nô tỳ ở trên thuyền chờ tiểu thư chúng ta cùng nhau đi."
Triệu Từ Nguyện lắng nghe: "Được, à đúng rồi... " nói rồi xoay người, đi tới trước giường lấy ra một cái tay nải ra đặt vào trong lòng Lâm Sam, "Giữ cái này cho kĩ vào, bên trong còn có ngân phiếu cùng một ít giấy tờ nhà."
Lâm Sam gắt gao ôm lấy tay nải, nhìn quận chúa nhà mình, dùng sức gật đầu, cảm giác vật trong lòng như nặng ngàn cân.
Đêm khuya thanh vắng, mọi vật đều đã tiến vào mộng đẹp, bóng đêm đặc sệt như nghiên mực thâm trầm không thể hòa tan được.
Nóc nhà truyền đến tiếng bước chân khe khẽ nhưng cũng bị âm thanh lá rơi xào xạt che lấp đi. Triệu Từ Nguyện mở to hai mắt, trở mìn, nhíu mày, ngưng thần lắng nghe động tĩnh. Chợt, trực giác mách bảo nàng có người đang tới, ngón tay nắm chặt lấy chăn bông, thân thể hơi run, cắn răng không phát ra tiếng động. Một bàn tay xốc chăn lên, Triệu Từ Nguyện liền bò dậy, đáy mắt kinh sợ, miễn cưỡng vẫn duy trì sự trấn tỉnh trên gương mặt, nhìn người mặc đồ đen đang đứng phía mép giường: "Ngươi... ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?"
Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, đêm nay Lâm Hựu Thanh đã đem tất cả người đi hết rồi nhưng ai lại ngờ đến một vị khách không mời mà đến đây! Không một chút dấu vết đi vào bằng cửa sổ, thanh kiếm hắn đang cầm trong tay như phảng phất gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Triệu Từ Nguyện.
Hạ Diệcrũ mắt nhìn vào thiếu nữ quần áo đơn bạc trên giường đối với nhan sắc của nữ tử mà nói mặc một bộ áo ngủ màu xám thì làm cho họ trông như già hơn chút ít nhưng ngũ quan nàng rất đáng yêu lại ẩn ẩn vẻ mạnh mẽ, kiên cường làm cho bộ đồ khi khoắc trên người nàng liền không già chút nào. Hạ Diệc liền nhíu mày khó trách chủ tử gần đây cứ vì nàng mà phiền lòng, hôm nay quả thật sáng tỏ quả nhiên hồng nhan họa thủy. Cầm kiếm lên người này cần được diêt trừ mới có thể bảo đảm được địa vị của chủ tử sẽ không bị lung lay.
Triệu Từ Nguyện nhìn bước chân hắn càng gần, nước mắt lặng lẽ rơi, ánh mắt khẩn cầu, tuyệt vọng nhìn hắ, nắm chặt lấy cây kim trâm trong tay, trừng mắt nhìn hắn.
Nàng sống qua hai đời, chưa bao giờ nghĩ tới bộ dạng như chật vật của mình như bây giờ, càng không nghĩ tới nàng cũng không thể thay đổi được vận mệnh phải chết thảm!
Hạ Diệc nhìn người trước mắt, khóe miệng gợi lên một nự cười khát máu, chậm rãi giơ kiếm lên hướng Triệu Từ Nguyện đâm tới.
"A..."
Chỉ nghe được một thanh âm loảng xoảng, không có cảm giác đau đớn như trong suy đoán, Tnn nhắm chặt mắt, sau một lúc run rẩy nàng hé mắt ra thì nghe thấy một âm thanh xa lạ "Giết hại người vô tội, Qúy Phi thật biết cách dạy người đó?" Lời nói trào phúng rõ ràng còn pha lẫn chút khinh thường.
Hạ Diệc nhìn nam nhân trước mặt đang vươn người đỡ thanh kiếm, mặt dần đỏ lên, quỳ một gối xuống đất, trong mắt là sự kính sợ, thấp giọng lên tiếng: "Thuộc hạ đã biết sai!" Thôi Hiển An rũ mắt cười như có như không liếc nhìn hắn một cái cho đến khi hắn sởn hết cả tóc gáy thì mới nói: "Trở về nói với chủ tử nhà ngươi nên làm gì thì suy nghĩ thật kĩ, nếu không đừng trách ta vô tình không niệm tình!"
Hạ Diệc cũng cảm nhận được áp suất quanh hắn thấp dần, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái, đối diện với ánh mắt hắn, vội cúi đầu "Vân, dạ."
Lúc này Thôi Hiển An mới hài lòng xoay người nhìn cô nai con vẫn còn đang chấn kinh ngồi trên giường, nhìn người phía sau ngón tay khẽ di chuyển, không kiên nhẫn nói: "Còn chưa cút đi!"
Hạ Diệc như được đại xá, lập tức kinh công chạy đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Triệu Từ Nguyện thở phào, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã lên giường, cây trâm trong tay nằm lăn lốc trên giường, leng keng rớt xuống đất. Thôi Hiển An sửng sốt nhìn cây trâm trên mặt đất, sau một lúc lâu cười trầm thấp, không nói lời nào, lẳng lặng chờ nàng hồi phục tinh thần.
Ánh mắt Triệu Từ Nguyện ngây ngốc nhìn nam nhân trước mắt, hắn lớn lên rất cao trên mặt lại che một lớp sa, không mặc y phục dạ hành*, chỉ mặc một chiếc áo choàng xanh nhạt, thoạt nhìn là vội vàng thay vào bởi trên áo choàng còn có vài nếp uốn, nhưng không vì thế mà che dấu đi vẻ khí thế trên người hắn. Hơi nâng cằm lên, giữa lông mày không chút rung động, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, quanh tỏa ra một cổ dục vọng như là một con mãnh thú đang thu nanh vuốt của mình vào.
*bộ đồ đen thùi lùi của mấy thím ám vệ đồ ấy, chắc mấy thím tưởng tượng được hen.
"Ngươi tới đây cũng là muốn giết."
Ánh mắt Triệu Từ Nguyện ngơ ngác nhìn chằm chằm Thôi Hiển An, thân hình quờ quặng từ trên giường giãy giụa bò dậy.
Thôi Hiển An vươn tay vội vàng đỡ lấy nàng, xúc tua mềm mại, ấm áp làm thân thể hắn cứng đờ, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền giữ chặt người ta lại, xoay người một cái trực tiếp ôm nàng vào lòng.
Trước mắt Triệu Từ Nguyện đột nhiên quay cuồng, liền ghé vào lòng ngực nam nhân trước mặt, theo bản năng nắm chặt vạt áo của nam nhân, nhắm mắt đầu tựa vào lòng ngực cứng rắn của hắn.
Hai người dựa sát vào nhau, Triệu Từ Nguyện hơi hơi cay đắng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người hắn. Kêu lên một tiếng, Triệu Từ Nguyện liền tránh khỏi cái ôm ấm áp của hắn, lảo đảo lùi về sau mấy bước. Con ngươi Triệu Từ Nguyện chớp chớp nhìn cơ thể nhỏ nhắn của mình rồi lại nhìn về cơ thể tráng kiện của hắn, từ bỏ giãy giụa triệt để từ bỏ, nói: "Ngươi với người kia là cùng một phe sao?"
Lông mi Thôi Hiển An buông xuống rồi chợt nâng lên, trên mặt không mang một thần sắc nào nhưng trong lòng lại nổi sống cuồn cuộn, hắn cố nén xúc động muốn ôm nàng vào lòng một lần nữa, trong lòng chất chứa bao điều muốn nói ra nhưng cuối cùng chỉ thanh đạm nói: "Đừng sợ."
Đừng sợ...
Triệu Từ Nguyện sửng sốt, có chút xuất thần. Từ nhỏ đến lớn mọi người đều luôn sẽ bỏ qua nàng nhưng đêm nay nàng lại cảm nhận được sự quý trọng từ trong lời nói của một người xa lạ
Nàng chợt nhớ tới nhiều năm trước khi bà vú lìa trần. Cũng chính như lúc này, gắt gao nắm tay nàng ánh mắt từ ái nói: "Tiểu thư đừng sợ, bà vú cùng với phu nhân đều sẽ ở trên trời phù hộ tiểu thư."
Đêm đó gió thổi qua ngọn cây, trên đầu là những ngôi sao chiếu sáng như ánh đèn, là âm thanh thuở nhỏ nàng thích nhất, nhiều năm như vậy vẫn như cũ quanh quẩn bên tai nàng.
Không đợi Triệu Từ Nguyện nói, ngoài cửa truyền tới một tiếng còi, Thôi Hiển An nắm lấy cây trâm trong tay, im lặng trong chốc lát rồi bất ngờ giữ chặt lấy ống tay áo của Triệu Từ Nguyện, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thâm thúy làm cho người khác vô thức phải tin tưởng: "Đừng sợ."
Nói xong không hề liếc nhìn gương mặt của nàng, xoay người nhảy ra cửa sổ, rất nhanh liền biến mất trong đêm tối.
Triệu Từ Nguyện ngồi ở mép giường, đôi tay ôm lấy hai đầu gối, có chút xuất thần, lẩm bẩm: "Kỳ quái," đời trước rõ ràng không có chuyện như vậy xảy ra, vậy là đã có sai sót gì sao? Chẳng lẽ do nàng trọng sinh nên liền xảy ra hiệu ứng cánh bướm*? Chuyện đêm nay liệu có phải là một biến cố hay không? Nghĩ đến đau cả đầu thế là nàng liền tự đánh vào đầu mình một cái, lẩm bẩm: "Mặc kệ nó vậy, dù sao thì cùng lắm là chết một lần nữa thôi."
* hiệu ứng cánh bướm được diễn giải có phần giống với quan niệm "gieo nhân nào gặp quả nấy"
Ngước đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thời gian không sai lệch lắm liền từ giường đứng dậy đem mật ong trong góc tường trộn lên, xong liền thả vào một góc rón rén, nhanh tay nhanh chân lấy ra y phục của tiểu tư đã được giấu kỹ dưới gầm dường, nhanh chóng thay đồ.
Trầm mặc một lúc lâu rồi lấy ra mồi lửa, không chút do dự bậc lửa rồi ném vào trong chăn, thực mau chăn đệm trên giường đều đã cháy. Đợi khoảng chừng hai tiếng, rồi không chút lưu luyến xoay người chạy ra cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.