Chương trước
Chương sau
“Hư không... gì... gì chứ?” Phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là phủ nhận.

“Tổ mẫu lớn tuổi bắt đầu dễ quên phải không? Hay sống trong an nhàn sung sướng quá lâu nên cho rằng bất luận ngài làm gì cũng không có ai dám tìm tới ngài?” Sắc mặt của Cố Ly vẫn trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ ái ố.

Lão phu nhân chống người, cố hết sức ngồi dậy:

“Ly Nhi, ta nghe không hiểu lời của ngươi. Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”

Cố Ly chớp mắt: “Ta họ Cố, cái họ này khiến cho ta bao dung tất cả những khó dễ mà Cố gia các người đối xử với ta. Thế nhưng tổ mẫu, mọi việc đều có giới hạn. Quá đáng sẽ không tốt.” Nàng nhích người chậm rãi đi tới. Bóng dáng nàng bị ánh nến soi chiếu trở nên to lớn khác thường: “Ngài hạ độc ta, ta có thể hiểu, nhưng ngài không nên dùng hư không.”

Lão phu nhân nhìn Cố Ly từng bước từng bước bước tới, bà lui ra phía sau.

“Ly Nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó? Hư không gì hả? Hạ độc gì? Ta không có làm! Ngươi không thể đổ oan cho ta!”

“Đổ oan sao?” Cố Ly ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt già nua của lão phu nhân: “Cháu gái có đổ oan cho ngài hay không trong lòng tổ mẫu biết rõ nhất, Lộ đại phu đã nói hết, lẽ nào ông ta đổ oan ngài?”

Sắc mặt của lão phu nhân tái nhợt, hô hấp dồn dập:

“Ngươi... ngươi không cần làm vậy để hù ta!”

Cố Ly gật đầu: “Cháu gái không hù dọa tổ mẫu.” Nàng giơ tay phải lên, đầu ngón tay mảnh khảnh như lưỡi dao sắc bén: “Theo lý tổ mẫu tuổi đã cao, lại là trưởng bối của ta, ta không nên làm nhưng ngài lại làm hại Phụng An quận chúa!” Hàn khí đã ngưng kết trên đầu ngón tay của Cố Ly: “Không ai được có thể ở trước mặt ta làm tổn thương Tê Tê, ngài đã làm thì nên gánh chịu hậu quả.”

Lão phu nhân cảm thấy một luồng khí lạnh xâm nhập vào người, nhất thời đóng băng toàn thân, giống như rơi vào hầm băng:

“Ngươi... ngươi đã làm gì?”

Cố Ly đứng lên: “Ngài là tổ mẫu của ta, ta sẽ không lấy mạng ngài. Nhưng ngài đã lớn tuổi, sau này vẫn nên ở trên giường tịnh dưỡng. Trên dưới Cố gia đều nói ta ngỗ nghịch bất hiếu, đến hôm nay tổ mẫu nhìn thấy là ta đã kiềm chế hơn rất nhiều.”

Lão phu nhân cảm giác cổ họng bị bông vải* lấp đầy, muốn la cũng la không được. Cả người lạnh lẽo như băng, dù chăn bông đắp kín vẫn không có tác dụng: “Ngươi... ngươi...” Muốn mở miệng nhưng giống như bị đông cứng, cả ngày cũng không nói thành câu.

*Bông vải như hình bên dưới:

“Tổ mẫu ngài phải sống thật lâu để xem ta khiến cho Cố gia trăm năm lụn bại từng chút từng chút một.” Cuối cùng Cố Ly lưu lại trong mắt lão phu nhân là một nụ cười tuyệt đẹp. Chất chứa bên trong nụ cười là sự tự tin, sát ý giống như đóa sen rực lửa bùng chátm vừa đáng sợ vừa có sức hấp dẫn chí mạng.

Sáng sớm hôm sau, người của Cố gia phát hiện lão phu nhân liệt giường, không thể nhúc nhích. Hỏi vài lần chỉ thấy ánh mắt chuyển động, dường như không thể nói chuyện dược. Cố gia vội vàng đi mời Lỗ đại phu thì hay tối qua Lỗ đại phu đã rời khỏi kinh thành, chẳng biết đi đâu.

Cố Hạo Chi sau khi nhận được tin tức liền cảm thấy những chuyện này có liên quan đến Cố Ly. Bất quá trước mắt quan trọng nhất là cứu chữa cho lão phu nhân. Võ Tư Nhiên đưa lệnh bài dùng quan hệ với Hiền phi mời thái y trong cung đến. Thái y sau khi chẩn đoán bệnh thì nói trúng gió. Tình hình trước mắt chỉ có thể chậm rãi dưỡng bệnh, có thể ngày nào đó sẽ khỏe lại, nhưng tất cả mọi người đều không ôm hi vọng quá nhiều.

Phủ trưởng công chúa.

Trưởng công chúa sai người mang theo mấy bộ đồ mới đã chuẩn bị đến Khang Viên. Cố Ly và Tần Tê đều đã thức dậy. Cố Ly vốn thức sớm nhưng sau khi Tần Tê ở cùng nàng, mỗi đêm đều gối lên cánh tay nàng mới có thể ngủ ngon. Chỉ cần nàng khẽ nhúc nhích Tần Tê sẽ tỉnh, cho nên nàng thức dậy Tần Tê cũng thức, hoàn toàn không cần người khác gọi. Chuyện đêm qua, Cố Ly điểm huyệt đạo của Tần Tê vì thế Tần Tê hoàn toàn không hề hay biết.

Hai người đều dùng xong điểm tâm, nhìn thấy trưởng công chúa đến vội vàng hành lễ. Trưởng công chúa sai nha hoàn đặt hai bộ y phục vừa mới may xong lên bàn:

“Thử xem hai bộ y phục mới này có chỗ nào không ổn, ta sẽ sai người sửa gấp.”

Hai người đồng loạt nhìn về phía hai bộ y phục mới, một bộ màu đinh hương, một bộ màu son, cả hai đều nhẹ nhàng. Tần Tê hớn hở nhìn bộ y phục màu son:

“Ly tỷ tỷ mặc bộ này nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp!”

Cố Ly khẽ nhíu mày, màng không thích màu sắc diễm lệ, nhưng nhìn thấy ánh sáng trong mắt trưởng công chúa, nàng không nói gì, cầm y phục đi thay.

Trưởng công chúa nhìn về phía Tần Tê đang cười ngây ngô, nói:

“Con cũng mau đi thay, đừng có giỡn nữa.”

“Dạ.” Tần Tê nghịch ngợm kéo dài giọng.

Tần Tê cần Đại Mễ Tiểu Mễ hầu hạ, Cố Ly ở bên cạnh tự mình thay xong y phục, từ bình phong bước ra, ánh mắt mọi người trước mặt đều lóe sáng.

Trưởng công chúa cười nói:

“Ánh mắt của ta quả nhiên không sai. Dung mạo xinh đẹp của Ly Nhi phải mặc những màu sắc diễm lệ thế này.”

Y phục rất vừa với chiếc eo thon đôi chân dài của Cố Ly. Màu son nhẹ hơn màu đỏ thẫm nhưng cũng hợp với đặc trưng diễm lệ. Cố Ly có làn da trắng nõn, mi mục như họa, sau khi mặc bộ y phục này quay đầu ngước mắt đều xinh đẹp tuyệt trần, đuôi mắt khóe mi cũng đẹp. Môi mỏng không thoa mà đỏ, chỉ khẽ mím liền khiến người khác không thể dời ánh mắt.

Tú Như nói nhỏ bên tai trưởng công chúa:

“Cố tiểu thư quả là mỹ nhân, như vậy mới xứng đôi với quận chúa của chúng ta.”

Trưởng công chúa giống như nhạc mẫu nhìn con rể, càng nhìn càng thích:

“Các ngươi mau đem đồ trang sức cho nàng đeo.”

Đồ trang sức hoàn toàn dựa trên bộ y phục này làm ra. Hương ma ma tự mình đến chải đầu cho Cố Ly. Bà là lão ma ma trong cung, kỹ thuật chải đầu đứng nhất trong hoàn cung. Bà biết Cố Ly không thích rườm rà xa hoa cho nên chỉ để nàng xõa tóc và búi tiêu kế*. Một bên bát bảo cắm vào trong tóc, tua cờ đính viên trân châu đã được mài dũa kỹ lưỡng tạo thánh, viên trân châu này chính là Tần Tê tìm kiếm trong rương nhỏ của mình chọn ra, tuy nhỏ nhưng tròn tròn đáng yêu không phải hàng thứ phẩm. Hai đóa hoa châu song song trên trâm cài tóc đều làm từ bạch ngọc. Chất ngọc ấm áp vừa nhìn đã biết là vật phẩm phi phàm.

Bên này xong xuôi thì bên kia Tần Tê cũng đã bước ra. Y phục trên người nàng rất hợp với khí chất của nàng, dịu dàng đáng yêu, sắc sảo linh hoạt. Chỉ là Tần Tê vừa bước ra ánh mắt đã không rời khỏi Cố Ly.

“Ly tỷ tỷ quá xinh đẹp!” Nàng bước đến bên cạnh Cố Ly ở bàn trang điểm, nhìn giai nhân tuyệt mỹ trong gương đồng, làm sao đây muốn chảy nước miếng luôn rồi?

*Xem hình cho dễ hình dung nha



Cố Ly vẫn đang trang điểm, nàng không dám nhúc nhích, chỉ đồng dạng nhìn Tần Tê trong gương mỉm cười, ngay lúc đó sóng mắt lưu chuyển vô cùng thùy mị.

Trưởng công chúa ở bên cạnh khẽ lắc đầu, mỹ nhân như thế này nếu không có võ công cao cường thì làm sao bảo vệ được chính mình không bị tổn thương.

Cố Ly trang điểm xong, đứng lên nhường chỗ, Hương ma ma bắt đầu giúp Tần Tê chải đầu.

“Ma ma, ta không muốn hai vòng, ta muốn búi tóc xứng với Ly tỷ tỷ.” Tần Tê mỉm cười nháy mắt, nắm tay Hương ma ma làm nũng.

“Được, quận chúa nói gì ma ma cũng đều đồng ý.” Hương ma ma đã hầu hạ trong phủ trưởng công chúa mười mấy năm rồi, cũng nhìn Tần Tê lớn lên. Lần này chải tóc cẩn thận hơn Cố Ly nhiều, bà sợ sẽ làm rụng dù chỉ một sợi tóc.

Trưởng công chúa rất hài lòng với trang điểm của Cố Ly, nàng gọi lão ma ma ở bên cạnh nói:

“Yến tiệc ngày mai hoàng thượng sẽ ban bố tin ta nhận con làm nghĩa nữ, đồng thời sẽ phong con làm quận chúa. Con hãy theo Khúc ma ma học tập một chút lễ nghi lĩnh phong*.”



*Lĩnh: nhận, phong: phong tước, ban tước

“Dạ.” Cố Ly theo Khúc ma ma qua bên cạnh học tập lễ nghi.

Kết quả bên này Tần Tê vừa trang điểm xong Khúc ma ma đã dẫn theo Cố Ly quay lại.

“Nhanh vậy sao?” Trưởng công chúa ngạc nhiên hỏi: “Đã học xong hết?” Lễ nghi của hoàng thất phải học trọn vẹn động tác, tại sao có thể học nhanh đến vậy?

Khúc ma ma cúi người nói:

“Bẩm điện hạ, Ly tiểu thư đã sớm quen thuộc những lễ nghi này. Nô tỳ chỉ chỉ một chút, Ly tiểu thư liền biết.”

Trưởng công chúa ngạc nhiên nhìn Cố Ly, Cố Ly xoa đầu nói:

“Ở thư viện con đã học qua, chỉ là con học không vững nên không phân biệt được lễ nghi của từng nước, vừa rồi Khúc ma ma làm mẫu động tác con liền nhớ ra.”

Thư viện Phi Diệp Tân chủ yếu dạy các công chúa quận chúa của các nước cho nên lễ nghi tuyệt đối không thể sơ suất. Ở phương diện này Cố Ly cũng học, chỉ là dù sao nàng cũng không phải xuất thân từ hoàng thất cho nên lễ nghi nàng không tính để bụng. Học được nhiều nhưng hơi loạn, bình thường không phân biệt được lễ nghi nào của nước nào.

“Đại danh của thư viện Phi Diệp Tân ta đã sớm nghe nói qua, chỉ là trăm nghe không bằng một thấy. Nhìn Ly Nhi thì biết thư viện tài giỏi đến mức nào.” Trưởng công chúa vừa khen ngợi Cố Ly vừa kéo Tần Tê đến trước mặt mình.

“Con còn tưởng hai người nói chuyện bỏ rơi con luôn rồi.”

Tần Tê không vui vì mình bị bỏ quên.

Trưởng công chúa cười nói:

“Keo kiệt. Mẫu thân khen Ly tỷ tỷ của con, con cũng ghen.”

Tần Tê ôm tay trưởng công chúa nói: “Mẫu thân người khen Ly tỷ tỷ nhiều nhiều, con không ghen tỵ đâu. Nhưng hai người cũng đừng phớt lờ con.” Nàng đứng thẳng người, xoay tới xoay lui khoe bộ y phục: “Mọi người thấy sao? Đẹp không?”

Hương ma ma giúp nàng chải búi tóc xuống, các đồ trang sức của nàng đều nhỏ nhưng có thật nhiều hoa châu, cùng với lục lạc nhỏ yêu thích của nàng cột lên bím tóc bằng dải lụa, mỗi một cử động của nàng sẽ phát ra âm thanh trong trẻo.

“Ừm, đẹp!” Trưởng công chúa hài lòng.

Hiển nhiên, lời khen của mẫu thân là không đủ, Tần Tê bước qua kéo tay Cố Ly hỏi:

“Ly tỷ tỷ, Tê Tê có đẹp không?”

Cố Ly không quen ở trước mặt nhiều người thể hiện yêu thương, nàng chỉ gật đầu nói:

“Rất xinh đẹp.”

Lời này nghe như có lệ. Thế nhưng với Tần Tê thì không, chỉ cần lời được nói ra từ miệng của Cố Ly, nàng đều tin tưởng.

Trưởng công chúa quay qua nhìn, cảm thấy cũng rất tốt, ngày mai không bị thất lễ, cũng yên tâm. Nàng sai bốn Mễ hầu hạ hai chủ tử thay y phục, tháo trang sức sau đó dẫn người đi.

Tần Tê thay y phục đi ra, Cố Ly đang uống trà chờ nàng: “Mẫu thân muội cứ như vậy rời đi?” Tần Tê nhìn ra cửa, cảm thấy kỳ lạ.

“Nếu không thì sao?” Cố Ly hỏi.

Tần Tê vẫy tay cho bốn Mễ ra ngoài, nàng ngồi đối diện Cố Ly nói:

“Hôm qua mẫu thân rất tức giận. Hôm nay lại không đề cập tới chuyện Cố gia. Mẫu thân thương muội nhất, thấy muội bị trúng độc sao có thể dễ dàng buông tha Cố gia?”

Cố Ly cười trong lòng:

“Có lẽ liên quan đến thiên thu tiết ngày mai. điện hạ không muốn gây thêm rắc rối.”

“Ừm.” Tần Tê nghĩ lại cũng thấy có lý.

Phủ An Quốc Công.

Tần Văn Uyên nhìn đệ đệ của mình đến trưa vẫn còn vùi đầu viết gì đó, hắn tò mò liếc nhìn, cười nói:

“Đệ... hận Cố gia đến vậy sao?”

Trên tờ giấy của Tần Văn Bác đầy tội trạng của Cố gia, nếu như bẩm báo lên trên, Cố gia sẽ bị tịch thu tài sản và bị giết cả nhà.

“Người hại Tê Tê nhà đệ xứng đáng để đệ hai tổn tâm trí đối phó.” Tần Văn Bác giơ tờ giấy mình viết lên, vừa nhìn vừa nói: “Đại ca, trước đó huynh nói Cố gia là người ngươi muốn lưu, vậy lần này đệ chỉ cho bọn họ một chút giáo huấn, huynh thấy sao?”

Tần Văn Uyên giả vờ vui mừng:

“Thủ đoạn của đệ luôn sấm vang chớp giật*, lần này sao có hứng thú chơi đùa Cố gia?”

*Ví với khí thế mạnh mẽ

Tần Văn Bác mỉm cười thần bí:

“Có người muốn ra tay, đệ cũng không muốn cướp công lao của người khác

Tần Văn Uyên nhướng mày, suy nghĩ: “Người đệ nói là con gái nuôi?” Hắn nhìn Tần Văn Bác không có phản bác liền hiểu mình đã đoán trúng: “Nói vậy, nghe nói sáng nay lão phu nhân của Cố gia bị trúng gió, không xuống giường được.”

Tần Văn Bác nhíu mày, trong lòng biết rõ là Cố Ly ra tay. Hắn nghĩ không ra vì sao trước đó Cố Ly đã nhiều lần chịu đựng nhưng phút chốc lại ra tay tàn độc như vậy.

“Cô nương kia cũng là nhân vật đáng gờm.” Có thể nhận được lời khen của Tả tướng thật sự hiếm thấy.

Sinh thần của hoàng hậu, tiết thiên thu. khắp nơi vui mừng.

Ban ngày đã sắp xếp đủ các hoạt động mừng lễ. Đến tối yến tiệc càng long trọng hơn. Tiền triều, hậu cung cùng chúc mừng sinh thần của hoàng hậu.

Điện Lưu Ly trong cung luôn là nơi tổ chức yến tiệc. Trưởng công chúa mặc phẩm cấp triều phục*, nàng dẫn theo Tần Tê và Cố Ly vào cung. Hai chiếc xe ngựa đều là hoàng thượng ngự ban, có thể trực tiếp chạy vào trong hoàng cung. Đặc ân này chỉ hai mẫu tử trưởng công chúa và Phụng An quận chúa mới có. Các mệnh thiếu phụ, các tiểu thư xuống xe ở cửa hoàng cung nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đó đều chỉ có thể hâm mộ.

*Lễ phục khi vào cung theo cấp bậc

Trình Giai Khởi Vân quận chúa cũng ở trong đám đông, nhìn thấy hai chiếc xe ngựa kia trong mắt lóe lên tia không vui. Trưởng công chúa chỉ là công chúa, phụ vương nàng cũng là hoàng tử, theo lý mà nói nàng họ Trình mới thật sự là dòng dõi của hoàng thất. Tần Tê chẳng qua là ngoại sinh nữ*, sao gần gũi bằng chất nữ của chính mình? Nhưng Chính Duẫn Đế lại không nghĩ như vậy, cả hoàng tộc hắn đặc biệt ưu ái chỉ có nhà trưởng công chúa.

*Cháu gái khác họ, ngoại sinh nữ/Con của chị, em gái



“Đi thôi.” Khởi Vân quận chúa ấm ức, không thể làm gì khác hơn là cùng các mệnh thiếu phụ các tiểu thư đi bộ vào cung.

Xe ngựa của Trưởng công chúa và Tần Tê vào đến cửa nội uyển mới dừng lại, cả chủ cả tớ xuống xe. Tiểu thái giám đã sớm đứng chờ. Nhìn thấy trưởng công chúa cười xòa, nói:

“Nô tài thỉnh an trưởng công chúa điện hạ, thỉnh an Phụng An quận chúa.”

Trưởng công chúa phất tay, tiểu thái giám cũng không dám nói nhiều, đi trước dẫn đường đến điện Lưu Ly.

Trong điện lưu ly đã có không ít phi tần, mệnh thiếu phụ, tiểu thư đã đến. Mọi người chào hỏi trò chuyện với nhau. Ở cửa có thái giám xướng tên, nhìn thấy trưởng công chúa lập tức cao giọng nói:

“Trưởng công chúa đến! Phụng An quận chúa đến!”

Tiếng trò chuyện trong điện chợt ngưng lại, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa đại điện. Trưởng công chúa đoan chính cao quý dẫn đầu, phía sau là Tần Tê Phụng An quận chúa xinh đẹp hoạt bát, bên cạnh là Cố Ly dung mạo tuyệt trần. Mọi người trong điện đa phần đều thấy qua trưởng công chúa và Phụng An quận chúa nhưng hoàn toàn xa lạ với Cố Ly. Một bên đoán xem thân phận của nàng, một bên kinh ngạc với sự mỹ lệ của nàng.

Võ Hiền phi ngồi bên cạnh sau khi nhìn thấy trưởng công chúa đi vào liền hỏi đại thái giám Trần Kỳ ở cạnh mình:

“Nàng chính là Cố Ly?”

Trần Kỳ cúi người nói:

“Dạ.”

Võ Hiền phi thở dài: “Quả nhiên là tiểu mỹ nhân hiếm thấy, thảo nào Thụy Vương để ý đến vậy.” Nàng khẽ nhíu mày, nữ nhân xinh đẹp nhất định rước lấy phong ba, hồng nhan thường là kẻ gây tai họa, nàng không muốn nhi tử của mình cưới người như vậy. Thế nhưng con lớn rồi không còn theo sắp xếp của bề trên, hiện tại nàng càng ngày càng không nhìn thấy con của mình nữa rồi.

Bốn tỷ muội Cố gia đã sớm có mặt ở Lưu Ly điện. Lúc này nhìn thấy Cố Ly theo trưởng công chúa đến, thu hút ánh mắt mọi người, Cố Nhân và Cố Huyên không khỏi căm hận, siết chặt khăn trong tay. Cố Nhân len lén nhìn Võ Hiền phi, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Võ Hiền đều đặt trên người Cố Ly.

Phong thái dè dặt lãnh đạm, cũng không kiêu căng cũng không nhát gan, giống như toàn bộ nữ tử phi phú tức quý bên cạnh cũng chỉ là người bình thường. Đây chỉ có thể là người trong hoàng cung hoặc danh gia vọng tộc mới có thể nuôi dưỡng được.

*Phi phú tức quý: Không phải người giàu có thì cũng là người có quyền thế

Võ Hiền phi không biết Cố Ly thật sự trưởng thành trong gia quyến bình thường. Quý nữ hoàng thất nàng đã thấy rất nhiều cho nên nàng hoàn toàn không cảm thấy áp lực.

Trưởng công chúa dẫn hai người tới trước mặt các phi tần trong cung chào hỏi từng người một. Tất nhiên các phi tần có địa vị thấp không dám ngồi, đều đứng lên rời khỏi chỗ của mình đi tới chỗ trưởng công chúa, chủ động bắt chuyện.

Tần Tê và Cố Ly sau khi theo trưởng công chúa chào hỏi liền chạy qua một bên chơi.

“Thật ra muội không thích những yến tiệc thế này, nhìn họ cười miễn cưỡng, muội mệt thay họ.” Tần Tê càu nhàu.

Cố Ly không muốn bắt chuyện với nhiều người. Dựa theo trải nghiệm mấy lần tham gia yến tiệc lần trước, lần nào cũng xảy ra những chuyện rối ben, lần này tiệc sinh thần của hoàng hậu, nàng không muốn chơi kích thích, hai người chui vào một góc trò chuyện, cũng không để ý tới người tới người lui bên cạnh, ngược lại thanh tịnh tự tại.

Lúc đang trò chuyện, Cố Ly cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm các nàng, cái loại hàm chứa sát khí khiến cho nàng không thể không để ý cũng khó. Nàng ngẩn đầu nhìn qua, chỉ thấy một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi ở cách đó không xa nhìn các nàng, nói chính xác là nhìn Tần Tê.

Tần Tê nhìn thấy Cố Ly ngẩng đầu, nàng cũng nhìn sang theo, vừa nhìn thấy tiểu cô nương kia thì sắc mặt của nàng sẽ không tốt.

“Nàng là ai?” Cố Ly cảm thấy hiếu kỳ, người có thể khiến Tần Tê ngay lập tức biến sắc cũng không có nhiều.

“Nàng chính là Trình Vân Diệu Song quận chúa.” Tần Tê rất hiền lành nhưng người hại nàng nàng sẽ nhớ. Nàng không chịu nói ra chuyện Trình Vân hại nàng là sợ Trình Vân chịu phạt nặng, điều đó cũng không có nghĩa nàng tha thứ cho Trình Vân.

Cố Ly lặng lẽ chắn trước mặt Tần Tê ngăn cản tầm nhìn của Trình Vân. Lúc này, Trình Vân mới dời tầm nhìn qua Cố Ly, trong ánh mắt lóe lên sát khí, dù vậy vẫn không tránh được ánh mắt của Cố Ly.

Cố Ly cảm thấy có hứng thú. Từ khi nàng xuống núi vào kinh thành, người nàng gặp muốn hại nàng bất quá chỉ là muốn nàng xấu mặt mà thôi, mặc dù là tỷ muội Cố gia cũng không muốn lấy mạng nàng nhưng Diệu Song quận chừa vừa gặp mặt đã lộ ra sát ý thì đủ biết hận nàng cỡ nào. Mình... từng đắc tội qua vị quận chúa này? Cố Ly nhịn không được tự kiểm điểm bản thân.

“Ly tỷ tỷ, đừng để ý nàng!” Tần Tê là người ghi thù.

Lúc này Võ Tư Nhiên đại phu nhân Cố gia mặc lễ phục tam phẩm cáo mệnh đi tới: “Ly Nhi, ta có vài lời muốn nói với ngươi.” Trên mặt nàng lộ ra vẻ mệt mỏi, cho dù son phấn vẫn không che giấu được.

Cố Ly suy nghĩ, sau đó ngoảnh lại nói với Tần Tê:

“Ta đi sẽ quay lại.”

“Dạ.” Tần Tê ngoan ngoãn nói.

Võ Tư Nhiên dẫn Cố Ly đến chỗ yên tĩnh, thở dài nói:

“Ly Nhi, lão phu nhân mắc bệnh nặng, liệt giường không dậy nổi. Cho dù trước kia bà làm gì thì cũng là trưởng bối của ngươi. Giờ bà ngay cả nói cũng không nói được rất đáng thương. Suy cho cùng chúg ta đều là người Cố gia, hà tất khiến cho mối qua hệ căng thẳng như vậy? Ý của phụ thân ngươi là hi vọng ngươi có thể trở về Cố gia ở.”

Cố Ly đương nhiên biết rõ lão phu nhân bị bệnh, đơn giản là do nàng ra tay. Đây là khi nàng ở thư viện quan hệ của nàng và Huyết Tằm tốt nên khi Huyết Tằm rảnh rỗi nhàm chán sẽ dựa vào hàn băng chân khí của nàng dạy cho nàng mấy chiêu có thể khiến người ta trọng thương, thoạt nhìn như bị bệnh. Về phần Cố Ly sau khi học xong nàng không hại người, Huyết Tằm mặc kệ. Nàng giết người hay cứu người hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nàng không đặt nặng vấn đề đạo đức.

“Đại phu nhân, thân tình của ta và Cố gia có lẽ lúc nanỳ nên chấm dứt.” Nàng nói xong lại sát đến: “Nhưng món nợ của ta và ngươi phải chậm rãi tính.”

Đại phu nhân khó hiểu: “Ly Nhi, ý ngươi là sao đây? Nếu trước đây ta có đắc tội gì ngươi thì xin ngươi rộng lòng tha thứ. Giờ Cố gia đã quá nhiều chuyện phải xử lý xin đừng gây thêm phiền phức.” Lời này của đại phu nhân thật khách sáo, quả thật giờ Cố gia đợt này đại loạn. Lão phu nhân trấn giữ hậu trách mấy chục năm bây giờ bất ngờ ngã xuống, lòng người thấp thỏm. Tuy Võ Tư Nhiên trở thành đương gia có quyền lực xử lý nhưng gấp gáp tiếp nhận thì vẫn cần thích nghi. Hai ngày nay bận rộn sứt đầu mẻ trán, cực kỳ tiều tụy.

Sắc mặt Cố Ly vẫn bình tĩnh:

“Năm đó bà đã làm gì trong lòng bà hiểu rõ. Đừng tưởng chuyện đã xảy ra nhiều năm, lại chết không đối chứng thì sẽ không có người nhớ kỹ, đại phu nhân, tự mình thu xếp ổn thỏa đi.”

Đại phu nhân mặt không còn chút máu, nhìn theo bóng lưng Cố Ly rời đi, gần như đứng không vững nữa. Cố Ly đã biết chuyện năm đó? Cho nên nàng làm rối tung lên là vì trả thù nàng? Nghĩ lỹ lại cảm thấy không đúng. Nếu như Cố Ly nhận định người năm đó độc chết Diêu Sơ Tuyết là nàng thì tại sao phải trả thù Cố gia?

Cố Ly cũng không để ý tới đại phu nhân kinh hồn bạt vía, nàng trở lại trong điện nhưng phát hiện Tần Tê cũng không ở chỗ vừa rồi. Nàng nhìn khắp nơi cũng không thấy thân ảnh Tần Tê với y phục đinh hương ở đâu. Nàng lắng tai nghe để phân biệt tiếng lục lạc của Tần Tê trong đám đông ồn ào, quả thật nghe ra được Tần Tê đang nói chuyện với Trình Vân ở góc tường yên tĩnh.

Nàng đến gần nghe thấy Tần Tê nói:

“Diệu Song, ngươi đẩy ta rơi xuống nước, ta chưa từng nói, ngươi dựa vào cái gì còn chỉ trích ta?”

Trình Vân nói: “Phụng An, từ khi nào ngươi trở nên dối trá như vậy? Ngươi thật sự không nói?” Nàng chợt giơ tay vén ống tay áo mình lên, trên cánh tay trắng nõn từng vết từng vết sẹo giăng khắp nơi, khiến người ta nhìn thấy liền giật mình.

Tần Tê giật mình, bụm miệng, lắp bắp nói:

“Ngươi... ngươi... ngươi bị sao vậy?”

Trình Vân hơi bệnh hoạn cười nói: “Hỏi ngươi á? Chẳng phải người khiến hoàng thượng đánh ta mười roi sao? Còn nói ta còn nhỏ, chỉ đánh lên cánh tay lại không cho ta thoa thuốc. Ta như vậy làm sao có thể gặp người?” Trình Vân bất ngờ bước tới, đưa cánh tay đầy vết sẹo đến trước mặt Tần Tê: “Ngươi nhìn đi! Nhìn đi! Ngươi còn dám nói không nói cho người khác biết?”

Lá gan của Tần Tê không tính là nhỏ, lại không dám nhìn những vết sẹo đáng sợ kia, nàng sợ đến mức lui về phía sau mấy bước sau đó lui vào lòng ngực quen thuộc. Nàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Cố Ly: “Ly tỷ tỷ!” Tần Tê rúc vào lòng Cố Ly, nàng rất sợ.

“Ngoan, có ta ở đây, không sao đâu.” Cố Ly xoa đầu Tần Tê, đau lòng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.