Chương trước
Chương sau
Hoa Vinh Trai.

Lão phu nhân trải qua nhiều ngày dưỡng bệnh đã khỏe hơn nhiều. Lúc này vừa ăn cháo xong, dựa lựa lên gối mềm nói chuyện với Viên ma ma.

Tiểu nha hoàn bước vào bẩm báo:

“Lão phu nhân, tú nương Trần ma ma ở ngoài cửa có việc muốn bẩm.”

“Cho bà ấy vào.”

Sau khi đi vào Trần ma ma thuật lại những lời của Cố Ly cho lão phu nhân nghe, sau đó còn nói:

'Lão phu nhân, nô tỳ bất lực, dạy không được Ly tiểu thư, xin lão phu nhân trách phạt.”

Lão phu nhân nghe xong tức tới mặt đỏ bừng bừng, có ý muốn trút giận những nghĩ lại vẫn nên thôi, bây giờ Cố Ly không thể chọc, cho dù có gọi nàng tới cũng chỉ chọc tức bản thân.

Lão phu nhân xua tay cho Trần ma ma lui, sau đó tức giận nói:

“Nha đầu đó càng ngày càng không ra thể thống gì. Nể mặt mũi Thụy Vương ta tha cho một lần, không ngờ nha đầu này lại được đằng chân lân đằng đầu. Quả là nha đầu không biết trên dưới, không thể so với các tiểu thư chính thống trong phủ chúng ta.”

Viên ma ma đi qua giúp lão phu nhân bóp vai, thuận khí:

“Lão phu nhân, ngài lại không nghe lời rồi, đại phu nói bệnh của ngài sợ nhất là tức giận, ngài tội gì vì Ly tiểu thư mà tức giận quá như vậy? Người lớn tuổi rồi phải nghĩ thoáng hơn.”

“Ngươi nói thì dễ dàng quá.” Lão phu nhân vừa mở miệng gió lùa vào dẫn đến ho khan.

Viên ma ma ở bên cạnh lại vuốt lưng, lau mồ hôi, qua lại nhiều lần lúc này lão phu nhân mới bớt, dựa lưng lên gối.

“Cuộc đời ta vì cái gì? Chẳng phải vì lo cho Cố gia có thể vinh quang gia tộc sao? Gương mặt đó của Cố Ly sinh ra như thiên tiên, nếu chịu vì Cố gia ra sức tranh giành thì ta cưng chiều nàng biết bao. Thế nhưng nha đầu đó ngu dốt không biết chiều lòng người. Mặc cho ta hết lời ngon ngọt vẫn cắn chết không gả, ngươi nói xem, ai nghe xong lời này mà có thể không tức giận?” Lão phu nhân lần này học không rồi, nói rất thong thả chậm rãi, cố gắng không kích động.

“Kể ra cũng không phải ngài nuôi lớn cho nên không hiểu lòng ngài.” Viên ma ma bưng chén canh tuyết lê đường phèn, từng muỗng từng muỗng đút cho lão phu nhân ăn. “Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đến Thụy Vương phủ, nô tỳ thấy có lẽ là ý của đại phu nhân.”

Lão phu nhân hừ lạnh:

“Đại lão gia muốn để Cố Nhân hoặc Cố Huyên một trong hai người thay Cố Ly xuất giá, như vậy đổi lại bớt được rất nhiều phiền phức nhưng e là kết quả cuối cùng là nàng nhất sương tình nguyện* mà thôi.”

*Nhất sương tình nguyện(一厢情愿)/Nhất tương tình nguyện(一相情愿): một bên tình nguyện. | 1. nguyện vọng, mong muốn chỉ của một phía. Mong muốn đơn phương | 2. chỉ theo ý kiến chủ quan. Chỉ theo ý mình

Tần Tê sau khi ngủ trưa thức dậy thì biết Cố Ly đã hồi phủ, nhất thời cảm thấy buồn chán. Tiểu Mễ tiến vào đưa thiếp mời, là thiếp mời của Vệ Quốc Công phủ.

“Quận chúa, đây là gia đinh canh cửa vừa đưa đến.”

Vệ Quốc Công phu nhân mở yến hội, mời các vị tiểu thư đến thưởng sen. Yến hội sẽ diễn ra vào ba ngày sau, Tần Tê nhận lấy thiếp mời nhìn thoáng qua, nói: “Các vị tỷ tỷ của Vệ Quốc Công cũng đến tuổi bàn chuyện thành thân nhỉ? Gần đây thiếp mời của họ hơi nhiều.” Nàng chơi đùa với tấm thiếp mời đồng thời suy nghĩ: “Nếu như Ly tỷ tỷ có thể cùng ta đi thì tốt quá.”

Tiểu Mễ nói:

“Cố gia nhất định cũng sẽ nhận được thiếp mời.”

Tần Tê vỗ tay: “Phải ha.” Nàng vừa nói xong hai chữ này vẻ mặt hưng phần liền xụ xuống: “Nhưng trước đó đến Thụy Vương phủ làm hại Ly tỷ tỷ bị thương. Lần này...” Đừng nói Cố Ly, chính nàng cũng do dự. Nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn quyết định đi hỏi Cố Ly rồi mới quyết định. Nếu như Cố Ly nói không đi, nàng cũng sẽ không đi.

Trưởng Công chúa nghe Tần Tê lại đến Cố gia, lo lắng nói:

“Tê tê vẫn chưa biết chuyện của mẫu thân Ly Nhi, đừng để Ly Nhi thêm phiền mới tốt.”

Cố gia, Thanh Tuyết Uyển.

Cố Ly đã luyện công xong, thì đón một vì khách không ngờ, chính là tam tiểu thư Cố gia-Cố Thiên. Trong bốn tỷ muội Cố gia, Cố Thiên được cho là người có quan hệ tốt nhất với Cố Ly.

“Sao tam muội lại rảnh rỗi đến nơi này?”

Cố Ly để Cố Thiên vào phòng, Hương Mễ dâng trà bánh sau đó lui ra ngoài.

“Hôm nay vừa hay muội rảnh rỗi, đến thỉnh an tổ mẫu thì nghe nói Ly tỷ tỷ không học nữ hồng. Tuy rằng sắc mặt tổ mẫu không tốt nhưng cũng không nói thêm gì. Nói thật, ta ước mình có thể hành động như Ly tỷ. Đáng tiếc, bản thân ta làm không được.” Trong ánh mắt Cố Thiên là sự ao ước không hề giả tạo.

Cố Ly hiểu rõ, mình có thể phản khán cũng chỉ vì mình có bản lĩnh không nghe theo sắp xếp của Cố gia vẫn có thể sống yên ổn. Nhưng nếu đổi lại là Cố Thiên làm vậy, có lẽ ngay cả mạng cũng khó giữ. Những đóa hoa xinh đẹp được nâng niu này nếu bước ra bên ngoài sẽ sớm không chịu đựng được mưa gió.

“Nói đến cùng thì nguyên do là ta không lớn lên ở Cố gia, quy củ của Cố gia cũng không quản được ta. Ta không nợ Cố gia bất kì điều gì, cũng không trong cậy vào Cố gia bất kì điều gì. Ta trở về bởi vì cốt nhục tình thân, nếu phần tình thân này không tồn tại...” Cố Ly mỉm cười: “Cố gia có tính là gì.”

Cố gia có tính là gì? Người có can đảm nói ra câu này, khắp cả kinh thành có cũng chẳng được mấy người. Danh tiếng của Cố gia không thua kém các Công Hầu, thế gia trăm năm cho nên không phải ai cũng có thể tùy tiện bàn tán.

Sắc mặt Cố Thiên rõ ràng không được tự nhiên khi nghe thấy lời của Cố Ly, tiểu thư khuê các luôn khá nhạy cảm, nàng nghe ra ý trong lời của Cố Ly: “Ly tỷ tỷ đừng nói như vậy. Thuở nhỏ tỷ lưu lạc bên ngoài, bây giờ cuối cùng cũng trở về nhà, tất nhiên sẽ cảm nhận được thân tình. Tuy rằng chúng tỷ muội không lễ phép lắm nhưng dù sao cũng là tỷ muội với nhau, tâm rất tốt.” Cố Thiên lời lẽ vụng về, nhưng ý khuyên giải rất rõ ràng.

Cố Ly không muốn khó xử Cố Thiên:

“Muội nói đúng. Tam muội, ta thấy đại muội, nhị muội cũng bắt đầu mai mối, muội là trưởng nữ nhị phòng*, có phải nhị thẩm cũng đã bắt đầu giúp muội thăm dò chọn người không?”

*Nhị phòng: là chỉ vợ thứ/thiếp

Cố Thiên đỏ mặt cười cười, cúi đầu nói:

“Ly tỷ tỷ, sao lại nói đến muội rồi. Tỷ và hai vị tỷ tỷ còn chưa mai mối sẽ không tới lượt muội.” Tay nàng nắm lấy khăn, nỗi lòng nữ nhi muốn nói lại không được.

Cố Ly chỉ thuận miệng nói qua, nàng không có hứng thú với hôn sự của Cố Thiên. Nàng nâng tách trà nhấp một hớp, hỏi:

“Hôm nay đại muội nhị muội ra ngoài, ngươi và tứ muội không đi cùng sao?”

Cố Ly ngẩng đầu giải thích:

“Hôm nay Thụy Vương phi dùng danh nghĩa tẩu tẩu mời hai vị tỷ tỷ đến, ta cùng Oánh Nhi không được tính.”

“Chẳng phải luôn nói tỷ muội cuối cùng cũng là tỷ muội sao?” Cố Ly cảm thấy buồn cười.

Cố Thiên sửng sốt, không ngờ Cố Ly dùng lời của nàng để hỏi ngược lại nàng:

“Dù sao cũng có chỗ không giống.”

Cố Ly gật đầu:

“Cho nên, bởi vì không phải cùng mẫu thân sinh ra, ta cũng không có tư cách đi, đúng không?”

Cố Thiên há miệng, rõ ràng nàng phụng mệnh lão phu nhân đến khuyên giải, nói đi nói lại có vẻ Cố gia quá khắc khe với Cố Ly?”

“Ly tỷ, ta không phải có ý này...” Cố Thiên vội vàng giải thích.

“Ta biết, đây không phải là vấn đề của ngươi. Tam muội, tính cách ngươi ôn hòa, không thích hợp nhảy vào mâu thuẫn của ta và Cố gia. Làm tỷ tỷ, ta khuyên ngươi một câu, rời khỏi Cố gia, nhanh chóng thành thân đi.” Đây có lẽ là lời thiện ý nhất của Cố Ly đối với nữ tử này.

Cố Thiên vẫn không hiểu rõ ý trong lời nói của Cố Ly, nhưng nàng rất rõ chuyến đi lần này của mình e là hỏng rồi. Nàng bẩm báo thế nào với tổ mẫu đây?

Cố Ly nhìn dáng vẻ nhíu mày phiền não của nàng, cười nói:

“Ngươi trở về bẩm với tổ mẫu, ta nghe xong lời ngươi rất xúc động, sẽ không nói năng và hành động vô phép như lúc trước.” Nói xong nàng đứng lên đẩy cửa, ý tiễn khách rõ ràng.

Cố Thiên vẫn còn muốn nói vài câu nhưng ngoảnh lại nhìn Cố Ly đứng ở cạnh cửa, ánh dương bên ngoài chiếu lên gương mặt xinh đẹp rạng ngời kia, vừa kiêu ngạo lại không sủng nịnh, càng cho thấy chính mình mưu tính xấu xa hèn mọn. Dù sao cũng là một tiểu thư khuê các,, Cố Thiên cũng không nhiều lời, đứng lên rời khỏi. Ánh dương phía bên ngoài vừa phải, Cố Thiên ngẩng đầu, cảm nhận ấm áp từ ánh dương chói mắt này.

Giang Mễ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Cố Thiên rời đi, cảm thấy bất ngờ. Quay lại hỏi Hương Mễ đang thu dọn trà bánh:



“Tỷ tỷ, sao tam tiểu thư tới đây?”

“Làm thuyết khách khuyên giải.”

“Có lẽ tổ mẫu còn trông cậy vào việc ta xuất giá để tranh thủ lợi ích cho Cố gia.”

Người trả lời là Cố Ly.

Hương Mễ hỏi:

“Ngươi ra ngoài dạo một vòng có tin tức gì mang về không?”

Giang Mễ kiêu ngạo nói:

“Tất nhiên là có rồi. Tiểu thư đoán xem người trong lòng đại tiểu thư là ai?”

Cố Ly có bóng ma với trò chơi suy đoán này. Lúc còn ở Phi Diệp Tân, thỉnh thoảng sư phụ của nàng cũng bảo nàng đoán, hơn nữa lần nào cũng đoán sai. Có khi nàng luyện công đến chỗ mấu chốt, đi thỉnh giáo sư phụ, sư phụ sẽ hồn nhiên nói một câu: “Con đoán xem.” đoán con khỉ! Luyện công có gì để dựa vào mà đoán? Chưởng Viện càng quá đáng hơn. Lúc thì nói mấy lời sâu xa khó hiểu, rất ít người có thể lĩnh hội được, còn hay nói lấp lửng, phần phía sau để người ta đoán. Đoán được thành quỷ luôn! Sau này đại sư tỷ Dịch Già Thần Như cũng thừa kế thói hư tật xấu này, rãnh rỗi là thích đoán. Cố Ly mệt tâm, ngày tháng đó không có cách nào vượt qua! Nàng lên núi sớm nhất, nhưng lại bị mấy vị lớn lên thông minh chèn ép.

Hương Mễ nhìn thấy Cố Ly nhíu mày, nàng đưa tay đụng đụng Giang Mễ:

“Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau!”

Giang Mễ liền nói:

“Là Thụy Vương.”

Thụy Vương? Cố Ly càng nhíu mày chặt hơn. “Thụy Vương đã có Vương phi, lẽ nào Cố Nhân muốn gả vào làm thiếp?” Chuyện này nàng hoàn toàn không ngờ. Đưa đẩy thế nào tiểu thư một thế gia đại tộc lại muốn làm thiếp? Không cần mặt mũi nữa sao?

Hương Mễ ngẫm nghĩ, nói: “Hẳn là danh phận Trắc phi. Nếu như...” lời tiếp theo là một nô tỳ như nàng không thể nói.

“Ý của ngươi là nếu như tương lai Thụy Vương làm người nối đại nghiệp, Cố Nhân cũng có danh phận phi tử, ân trạch* Cố gia?” Cố Ly không hề kiêng dè, thay Hương Mễ nói.

*Ân trạch: Chỉ cái ơn lớn, như mưa nhuần tưới khắp nơi.

Hương Mễ cười gật đầu: Tiểu thư rất thông minh.

“Quả là tính toán hay!” Cố Ly cười nhưng là nụ cười lạnh lùng. Nếu Cố gia thật sự tính như vậy là đã phạm vào điều tối kỵ nhất của bậc đế vương. Tuy rằng nàng không biết rõ những góc khuất sâu xa bên trong đại môn trạch* nhưng nếu nói đến đế vương mưu tính thì ngược lại nàng biết chút ít. Bởi vì nàng là đệ tử của Giang Phong Mẫn, đã từng được Chưởng Viện tự mình dạy dỗ, đối với lề lối của triều đình càng tính toán chi li rõ ràng hơn.

*Danh gia vọng tộc

Khi Tần Tê đến Cố gia, Cố Ly đang rầu rĩ làm thế nào để tra rõ nguyên nhân năm đó.

“Ly tỷ tỷ đang nghĩ gì?” Tần Tê hỏi.

“Không có gì.” Cố Ly không tính nói cho Tần Tê biết về mối hận thù của mình. Con thỏ nhỏ ngây thơ đơn thuần, không nên dính vào hận thù này.

Tần Tê lấy ra thiếp mời của Vệ Quốc Công phủ cho Cố Ly xem:

“Ly tỷ tỷ có đi không?”

“Muội muốn ta đi cùng muội?” Cố Ly nhìn thoáng qua thiếp mời, những loại yến hội thế này Cố gia chắc chắn sẽ không vắng mặt.

“Phải... nhưng Ly tỷ tỷ đi, muội sẽ đi, Ly tỷ tỷ không đi, muội cũng không đi.”

Trong đôi mắt Tần Tê đều tràn ngập quý mến không hề che giấu.

Cố Ly cầm thiếp mời, mở ra xem, cười nói:

“Được, ta đi với muội.”

“Tốt quá!” Tần Tê vui vẻ ôm lấy Cố Ly, dúi đầu vào lòng Cố Ly cọ cọ. Ngực của Ly tỷ tỷ thật mềm!

“Tê Tê, nếu như muội muốn điều tra một chuyện xảy ra nhiều năm rồi, nên bắt đầu ra tay từ đâu?” Cố Ly thử thăm dò.

Tần Tê ngẩng đầu, chớp mắt suy nghĩ: “Là người quyền thế?” Nhìn thấy Cố Ly gật đầu, nàng tiếp tục nói: “Nếu không thể trực tiếp hỏi gia chủ thì đương nhiên là hỏi hạ nhân. Nha hoàn thân cân hoặc quản gia.”

“Quản gia?” Cố Ly liền hiểu, Cố Kiên quản gia Cố phủ là người cũ, hắn nhất định biết không ít chuyện.

“Ly tỷ tỷ muốn điều tra chuyện gì? Muội có thể giúp một tay.” Tần Tê hăng hái nói.

“Ta muốn biết phụ thân và mẫu thân ta quen biết nhau như thế nào?” Cố Ly sợ Tần Tê nghi ngờ, thuận miệng viện một cái cớ.

Tần Tê nhíu mày: “Sao tự nhiên Ly tỷ tỷ có hứng thú với chuyện này?” Nàng ngây thơ nhưng cũng sẽ chú ý tới rất nhiều chuyện. Trước đó Cố Ly không hề quan tâm Cố gia thậm chí là phụ thân của mình, sao bây giờ lại có hứng thú?

Cố Ly đưa tay cốc lên trán nàng:

“Muội đó, thật nhiều câu hỏi.”

“Thật là, người ta không hỏi là được chứ gì.” Tần Tê xoa trán, làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Cố Ly nắm lấy cổ tay Tần Tê truyền qua một ít nội lực, để Tần Tê được thoải mái hơn. Hai người ở trong phòng chơi đoán, đảo mắt cũng hết một canh giờ

*Thường dùng làm tửu lệnh, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẳn lẻ, số lượng hoặc màu sắc, người đoán trúng thì thắng

Lúc tiễn Tần Tê đi rồi, Cố Ly suy nghĩ sau đó hỏi Giang Mễ:

“Ngươi hiểu được bao nhiêu về quản gia Cố Kiên?”

“Hắn có hai nhi tử, một nhi nữ, bất luận cưới hay gả xong xuôi đều đưa đi làm nô tài trong các gia đình.”

Cố Ly ngẫm nghĩ:

“Hắn có lưu ý ngươi hay chuyện gì không?”

“Tiểu tôn tử* của hắn năm nay vừa biết đi, nô tỳ thấy Cố quản gia rất vui.” Giang Mễ có vẻ hiểu được ý của Cố Ly: “Tiểu thư định ép hỏi Cố quản gia chuyện năm đó?”

*Đứa cháu trai nhỏ

“Chuyện năm đó nếu như Cố gia có nhúng ta thì hắn nhất định biết.” Chuyện Cố Ly đã tính thì sẽ không chờ đợi. Nàng hỏi rõ nơi ở của Cố quản gia sau đó từ nóc nhà bay đi ngay lập tức.

Cố Kiên bởi vì nhiều năm phục vụ cho Cố gia nên bản thân hắn và người nhà cũng có một cái viện cho mình. Lúc này là đang chuẩn bị vào buổi cơm chiều, trên dưới Cố phủ đều bận rộn. Cố Ly đi vào trong viện của Cố Kiên, nhanh chóng tìm thấy căn phòng của đứa trẻ đang biết đi. Nàng lấy một bộ y phục nhỏ mang đi, từ đầu đến cuối đều không làm kinh động bất kỳ kẻ nào.

Sau bữa cơm tối, Cố Ly dẫn theo Giang Mễ và Hương Mễ đi đến Từ Đường bái tế linh vị Diêu Sơ Tuyết:

“Đi mời quản gia tới đây.”

Thái độ của Cố Kiên đối với vị tiểu thư vừa nhận về này vừa cung kính vừa thờ ơ. Hắn biết vị tiểu thư này là quân cờ để Cố gia cưới gả, cho nên hắn không thể đắc tội nhưng không đáng để nịnh bợ, dù sao vị tiểu thư này ở trong lòng người Cố gia chỉ là một con chốt thí.

Cố Kiên theo Giang Mễ đến từ đường, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái với việc Cố Ly đến từ đường bởi vì không phải ngày lễ tết, ngẫm lại cũng không phải sinh thần hay ngày mất của Diêu Sơ Tuyết, rốt cuộc đến đây làm gì?

“Ly tiểu thư.” Cấp bậc lễ nghĩ Cố Kiên vẫn cực kỳ chu toàn.

Cố Ly đang quỳ gối trên đệm hương bồ*, hai tay chấp trước ngực cần khấn cầu mẫu thân mình. Nghe thấy tiếng của Cố Kiên, nàng mở mắt ra:



“Quản gia, ông là lão nhân của Cố gia. Ta mới trở về, nhiều chuyện chưa hiểu rõ nên muốn thỉnh giáo ông, mong rằng quản gia nói lời thật lòng với ta.”

*Đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ

Cố Kiên khom người nói:

“Ngài cứ dặn dò.”

“Năm ấy mẫu thân ta khó sinh mà chết, phụ thân ta có đến thăm không?” Cố Ly cũng không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bài vị Diêu Sơ Tuyết phía trước mặt.

Cố Kiên do dự:

“Đại lão gia có đến, chỉ là lúc Diêu phu nhân mất thì không đến.”

“Trước đó thì sao?” Cố Ly hỏi.

“Lão nô không rõ lắm.” Giọng Cố Kiên cực kỳ bình tĩnh.

Cố Ly quay đầu lại, nhìn lão quản gia dù đứng ở sau lưng mình vẫn trước sau cung kính:

“Ông ở Cố gia hầu hạ mấy chục năm, người Cố gia làm chuyện gì có thể qua nổi ánh mắt của ông sao? Ông không rõ sao?”

Cố Kiên:

“Ly tiểu thư, chuyện năm đó là một bí mật. Quy củ của Cố gia, hành vi của đại lão gia là điều cố ky của Cố gia. Sao đại lão gia có thể để cho người bên cạnh biết?”

Cố Ly gật đầu: “Ông nói có chút đạo lý.” Nàng lấy bộ y phục đã chuẩn bị trước đó ra, vứt xuống trước mặt Cố Kiên: “Đáng tiếc ta lại không tin. Quản gia, ta không phải là người quá kiên nhân, ta muốn nghe lời thật lòng.”

Cố Kiên nhìn thấy y phục của tiểu tôn tử thì biến sắc. Quản gia của danh môn đều là người khôn, liếc mắt đã hiểu ý của Cố Ly. Hắn càng cúi người thấp hơn:

“Ly tiểu thư, lời lão nô nói đều là lời thật lòng. Đại lão gia có đến nhìn Diêu phu nhân hay không lão nô quả thật không biết.”

Cố Ly đứng lên. đi đến trước mặt nhìn kỹ lão già tuổi gần đất xa trời này, hồi lâu mới nói:

“Đã như vậy làm phiền quản gia rồi. Ta không còn chuyện muốn hỏi, ông có thể đi rồi.”

Cố Kiên cúi người hành lễ xong liền xoay người rời đi. Giang Mễ ở bên cảnh cảm thấy kỳ lạ, hỏi:

“Tiểu thư, ông ta không nói gì sao?”

“Ông ta sẽ không nói. Miệng của quản gia Cố gia sao không cứng được.” Cố Ly lấy hương trên bàn thờ, đếm ba cây đem đến đèn chong* đốt lên, sau đó lạy ba lạy trước bài vị Diêu Sơ Tuyết. Giang Mễ đi tới nhận lấy hương, cắm vào trong lư hương.

“Tiểu thư biết hắn sẽ không nói...” Giang Mễ vẫn chưa hiểu: “Vậy... sao tiểu thư còn hỏi ông ta?”

*Đèn chong (thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật)

Cố Ly mỉm cười:

“Bởi vì đả thảo kinh xà.”

Ban đêm, ở thư phòng tiền viện.

Cố Kiên thuật lại những lời Cố Ly hỏi ông ta cho Cố Hạo Chi nghe, một chữ cũng không bỏ sót:

“Đại lão gia, có phải Ly tiểu thư đã tra ra được điều gì không?”

Cố Hạo Chi cau mày:

“Cách đây nhiều năm như vậy, nàng có thể tra được cái gì? Hơn nữa xem như nàng tra được, chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta. Chuyện năm đó đều là Vũ thị làm, ta không có hại Diêu Sơ Tuyết. Có lẽ nàng chỉ muốn biết tình nghĩa của ta đối với Diêu Sơ Tuyết thế nào thôi. Nha đầu kia, càng ngày càng khiến người ta không yên tâm.”

“Đại lão gia, lão nô cảm thấy Ly tiểu thư hồi phủ là vì điều tra nguyên nhân cái chết của Diêu phu nhân. Nếu để cho nàng biết được chân tướng, chỉ sợ là không lành.” Hôm nay lần đầu tiên Cố Kiên đơn độc nói chuyện với Cố Ly, cảm giác Cố Ly khiến người ta cảm nhận được là lạnh. Lạnh thấu tâm.

“Ta biết rồi.” Cố Hạo Chi cảm thấy phiền muộn. Chẳng qua hắn chỉ nhận một nữ nhi trở về, sao cảm giác như mang một mối phiền toái về vậy. “Ngươi mau trở về đi, đừng để nha đầu đó phát hiện.”

“Dạ.”

Cố Ly dựa vào phía sau cửa sổ phía của thư phòng lắng nghe cuộc đối thoại ở bên trong, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra Cố Hạo Chi vốn dĩ biết hết tất cả.

Ba ngày sau, năm vị tiểu thư Cố gia đến tham dự yến thưởng sen ở Vệ Quốc Công phủ. Xe ngựa của Cố gia không có đặc quyền, đến cửa lớn thì ngừng. Năm tỷ muội Cố gia xuống xe vào cửa lớn. Quả nhiên ở cổng phụ, Cố Ly nhìn thấy xe ngựa gỗ đào được hoàng thưởng ban thưởng cho Tần Tê, còn Tần Tê đang ngồi trong xe ngữa chờ nàng.

Tiểu Mễ nhìn thấy Cố Ly liền nhấc màn xe lên báo cho Tần Tê. Tần Tê ló cái đầu nhỏ từ trong xe ngựa ra, giòn giả gọi:

“Ly tỷ tỷ!”

Cố Ly nhìn Tần Tê từ trên xe ngựa nhảy xuống nhào vào lòng mình, nàng đưa tay xoa đầu người này:

“Chờ bao lâu rồi?”

“Mới một lát thôi.” Tần Tê tủm tỉm cười, mấy ngày nay nàng cùng Cố Ly quấn lấy nhau, thỉnh thoảng nàng sẽ đánh lén hôn lên má Cố Ly, Cố Ly cũng bắt đầu quen. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ âu của Cố Ly, thật sự muốn được Ly tỷ tỷ hôn hôn.

Hai người như thể không coi ai ra gì ôm nhau, mặc dù đều là nữ tử, ở trong mắt người khác cũng không tính là nghiêm trọng. Mà người bên ngoài cũng không dám nói gì về Phụng An quận chúa, ánh mắt soi mói chỉ đặt trên người Cố Ly. Cố Ly sẽ để ý những điều này? Tất nhiên là không. Nàng kéo 'móng vuốt' của Tần Tê ở trên người mình xuống, để cho người này đứng ngay ngắn, sau đó mới nắm tay Tần Tê đi đến hoa viên ở hậu viện.

Hậu viện Vệ Quốc Công phủ rất lớn, xây một hồ nước cũng không hề nhỏ. Trong hồ hoa sen nở rộ, thanh mảnh xinh đẹp, không rườm rà*. Các tiểu thư phu nhân đến sớm đều ở quanh hồ thưởng sen. Nhìn thấy Phụng An quận chúa giá đáo, mọi người khó tránh được chào hỏi. Tần Tê phất tay:

“Các vị tiểu thư phu nhân không cần đa lễ.”

* 不蔓不枝: Không rườm rà dùng để chỉ gốc sen không đâm cành.

Hôm nay Tần Tê một một bộ y phục màu hồng nhạt, kết hợp với song hoàn kế*, bên trên còn có lục lạc rủ xuống, làm cho người ta cảm giác một nét đẹp hoạt bát. Mà nàng đứng chung với Cố Ly-hôm nay mặc một bộ y phục xanh nhạt, thanh tao cùng với gương mặt xinh đẹp có một không hai kia, bên hông còn có dải lụa hồng ngọc đỏ tươi xinh đẹp, đây là kiếm tuệ** lần trước Tần Tê đưa cho nàng. Cột vào thân kiếm, rũ xuống bên hôn, quả thật tăng thêm vẻ đẹp cho y phục thanh tao của nàng.

*Búi tóc hai vòng

**Là cái dây buộc (chùm dây tua rua) đeo ở chuôi kiếm

“Vị kia chính là nữ nhi Cố gia mới nhận về?” Có phu nhân giáp* không biết Cố Ly nên hỏi phu nhân ất* bên cạnh.

*Ất, Giáp tương tự A, B. Bình thường nói bà A bà B trong trường hợp không biết tên hoặc không muốn nói tên.

“Chính là nàng. Ngươi xem gương mặt đó của nàng, chắc chắn là nguyên nhân để Cố gia nhận nàng.” Phu nhân ất nói.

“Đẹp thì đẹp thiệt. Chỉ là đẹp quá mức, khó tránh khỏi thiếu đứng đắn.” Phu nhân giáp nhìn nữ nhi bên cạnh mình, không sai, thiếu đứng đắn.

Phu nhân ất dùng khăn che miệng, nhỏ giọng nói:

“Nghe nói mẫu thân của nàng là một người đàn tỳ bà ở nhạc phường. Ngươi nói nàng có đứng đắn không.”

Những người bên cạnh bàn tán sôi nổi, thính lực của Cố Ly lại tốt, nàng nghe thấy rõ ràng. Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía hai vị phu nhân đang bàn tán về mình. Hai vị phu nhân kia nhất thời ngẩn ra. Cố Ly cười giống như hoa đào nở nộ khi gió thổi tới, đẹp đẽ còn mang theo hương thơm, quả là có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người ta.

“Ly tỷ tỷ!” Tần Tê nhìn thấy Cố Ly cười với người khác, nàng ghen tỵ. Không thể để người khác nhìn thấy nụ cười của Ly tỷ tỷ, người ta sẽ cướp Ly tỷ tỷ mất!

“Sao vậy?” ý cười trên mặt Cố Ly vẫn chưa biến mất, nàng cúi đầu hỏi.

Tần Tê đã quá quen với nụ cười của Cố Ly nhưng lúc này đây, nhìn thấy nụ cười này nàng vẫn choáng váng như cũ. “Không... không có gì...” Tần Tê nuốt nước miếng, Ly tỷ tỷ của nàng quả thật chỉ cần nhìn đã no rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.