Chương trước
Chương sau
Phải. Là thích.

Tần Tê lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ly, nàng đã thích vị tỷ tỷ xinh đẹp này. Cố Ly luôn băn khoăn rốt cuộc Tần Tê là vì ân cứu mạng hay bởi vì nhan sắc này mà thích nàng, nhưng Tần Tê lại không.

Đối với Tần Tê mà nói, nàng thích nữ tử trước mặt này. Nàng chưa bao giờ đi băn khoăn nếu như Cố Ly không có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành thì nàng có thích hay không, cũng sẽ không lo nghĩ nếu Cố Ly không cứu nàng, nàng sẽ thích hay không. Đối với nàng mà nói, những điều này đã tồn tại. Nàng thích Cố Ly, thích nụ cười tươi cưng chìu của Cố Ly dành cho mình, có khi lại có chút hung hăng. Nàng thích nữ tử với gương mặt tuyệt thế nhưng chưa bao giờ xem trọng gương mặt này, nàng thích nữ tử rõ ràng bị xa lánh nhưng vẫn bình thản chịu đựng đắng cay, nàng thích nữ tử dùng hết nội lực để cứu mình, nhưng vẫn luôn cảm thấy đã lợi dụng mình. Nàng thích Cố Ly, chỉ bởi vì nữ tử đó là Cố Ly mà thôi.

Tần Tê chẳng biết tình yêu là gì, nàng chỉ biết nàng thích Ly tỷ tỷ là vì nàng muốn như vậy. Nàng sẽ đem tất cả những thứ tốt của mình chia cho tỷ ấy, sẽ cưng chìu tỷ ấy, không để bất kì ai ức hiếp tỷ ấy. Nàng thích nhìn thấy Ly tỷ tỷ cười, thích Ly tỷ tỷ xoa đầu nàng nói 'Ngoan', thậm chí thích nhìn thấy Ly tỷ tỷ hung dữ với mình, chỉ cần là Ly tỷ tỷ, là gì nàng cũng thích.

Cố Ly đưa tay ra nhưng rồi thu về, nàng đang do dự, nàng biết Tần Tê ngây thơ đơn thuần, chưa hiểu tình yêu. Nhưng nàng biết. Tình cảm của sư phụ nàng Giang Phong Mẫn và Chưởng Viện nàng đã sớm nhìn thấu. Nàng không cảm thấy nữ tử mến nhau là một chuyện trái luân thường đạo lý, nhưng nàng cũng biết rất nhiều người không có cách nào chấp nhận tình cảm đó. Tần Tê có thể chấp nhận? Trưởng công chúa có thể thể chấp nhận? Cố Ly phát hiện chẳng biết từ khi nào trái tim nàng đã thuộc về con thỏ nhỏ. Bởi vì Tần Tê cho nên nàng càng thêm thận trọng, nàng là người lãnh tình, nàng không muốn tổn thương Tần Tê.

Rốt cuộc tay của Cố Ly vẫn thu lại. Bước này, cuối cùng nàng vẫn không dám bước. Nàng không thể hồ đồ, bản thân như thế sẽ vạn kiếp bất phục, nàng sợ Tê Tê tổn thương.

“Ly tỷ tỷ?” Tần Tê nhìn Cố Ly đưa tay rồi lại thu về, bối rối.

“Không có gì.” Cố Ly miễn cưỡng cười cười: “Những thứ này ta không dùng được bởi vì hạ nhân Cố gia không thể tin tưởng. Bên cạnh ta ta chỉ tín nhiệm Giang Mễ. Nàng là người muội đưa tới, cũng là nha đầu thông minh, biết chọn chỗ đứng. Những thứ khác như ăn mặc chi tiêu đều chia theo quy củ đã đủ rồi, ta không quá quan tâm những thứ này.”

Tần Tê biết Cố Ly sẽ trả lời như vậy:

“Nếu như Ly tỷ tỷ cảm thấy phiền vậy những thứ này để cho Giang Mễ nhận, nàng ở trong cung được dạy dỗ qua, biết nên dùng thế nào.”

Cố Ly nghĩ dù sao cũng là tâm ý của Tần Tê nên liền để Giang Mễ nhận lấy. Quả nhiên, nhìn thấy Cố Ly nhận lấy, Tần Tê cười vô cùng vui vẻ.

“Ly tỷ tỷ, hôm nay mẫu thân muội sẽ vào cung nói với hoàng đế cữu cữu nhận tỷ làm nghĩa nữ. Hoàng đế cữu cữu rất tốt với mẫu thân muội, nhất định sẽ đồng ý. Sau này tỷ thường xuyên đến phủ trưởng công chúa ở có được không? Như vậy muội sẽ không cần lo lắng tỷ bị người Cố gia ức hiếp.” Vui vẻ qua đi, Tần Tê đặt tay lên bàn, gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Cố Ly nói.

Cố Ly hoàn toàn không biết nên giải thích với Tần Tê thế nào về vấn đề người Cố gia vốn không có cách nào ức hiếp nàng. Dù sao con thỏ nhỏ cho rằng nàng bị Cố gia ức hiếp, nàng từ bỏ giãy dụa, gật đầu nói:

“Được.”

Con thỏ nhỏ cười, vẻ mặt càng hạnh phúc. Dường như Cố Ly có thể nhìn thấy hai lỗ tai của con thỏ nhỏ lắc lư.

Hai người ở trong phòng trò chuyện câu có câu không. Ba Mễ ở góc phòng tán gẫu. Lúc này Lý ma ma đã trở về, không chỉ mình bà ta trở về mà còn dẫn thêm một lão ma ma vẻ mặt nghiêm khắc.

“Nô tỳ tham kiến Phụng An quận chúa, Ly tiểu thư.” Hai vị ma ma đến hành lễ, Lý ma ma nói: “Ly tiểu thư, vị này là Trần Ma ma, là ma ma có tay nghề nữ hồng giỏi nhất trong phủ chúng ta. Lão phu nhân bảo nô tỳ dẫn đến dạy ngài thêu thùa.”

Cố Ly nhìn Trần ma ma, cười nói:

“Làm phiền Trần ma ma, nhưng hiện tại Phụng An quận chúa đang ở đây làm khách, có thể chờ quận chúa hồi phủ rồi dạy ta không?”

Trần ma ma nhìn Tần Tê, lúc này Tần Tê ngồi thẳng người, gương mặt nhỏ bành ra quả thật có thể dọa người.

“Dạ.” Trần ma ma theo Lý ma ma đi qua phòng hạ nhân.

Hai ma ma vừa đi, Tần Tê liền lộ nguyên hình:

“Ly tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn cùng ma ma kia học thêu thùa? Trong phủ trưởng công chúa có tú nương, nếu tỷ muốn học ta có thể phái người đến.” Nàng nhìn mười ngón tay thon dài của Cố Ly, chợt lắc đầu: “Hay là thôi đi. Tay Ly tỷ tỷ đẹp như vậy, không cần học những thứ dễ đâm vào tay kia.”

“Dụ họ thôi. Ở thư viện ta đã không học, thì ở đây càng không cần thiết phải học.” Lời Cố Ly đến miệng vẫn không có nói ra. Vốn dĩ nàng muốn nói cho Tần Tê biết lão phu nhân vội vàng muốn nàng học nữ hồng cũng vì chuẩn bị gả nàng, nhưng nghĩ đến lần trước nhắc tới chuyện thành thân đã khiến Tần Tê khóc rất nhiều cho nên là thôi đi. Dù sao bản thân nàng không có ý định thành thân cần gì phải dọa nàng?

Tần Tê vẫn chờ đến trưa mới bị người phủ trưởng công chúa mời về. Cố Ly đã đoán trước là phía phủ trưởng công chúa có tin tức mới. Lúc dùng ngọ thiện xong, Trần ma ma đến dạy Cố Ly thêu. Cố Ly bảo Giang Mễ ra cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng và Trần ma ma hai người.

“Trần ma ma, ta biết bà nghe lệnh làm việc cho nên ta sẽ không làm khó dễ bà. Có lẽ bà cũng đã nhìn ra, ta vốn dĩ chẳng biết nữ hồng, cũng không có ý định học. Nếu như bà thức thời thì mỗi ngày ở trong phòng này ngồi chốc lát, xem như đã dạy ta. Bà cứ như vậy mỗi ngày rồi trở về báo cáo kết quả với lão phu nhân. Về việc báo cáo thế nào tùy bà nói. Nói ta ngốc cũng được, nói ta giỏi cũng được, nói ta gàn bướng kém cõi cũng được, ta tuyệt đối không phản bác. Nếu như bà không thức thời thì chỉ gây phiền phức cho hai chúng ta. Đến lúc đó, ta tất nhiên sẽ đến chỗ tổ mẫu cáo trạng. Tổ mẫu tin hay không cũng không sao cả, dù sao ta là chủ tử, bà là nô tài.” Cố Ly lắc lư hộp đồ may trong tay, nói xong lời này nàng mới giương mắt liếc nhìn Trần ma ma.

Ánh nhìn này đủ để Trần ma ma run rẩy. Đôi con ngươi như nước nhàn nhạt tràn đầy lạnh lẽo, quả thật muốn đóng băng lòng người.

“Ly tiểu thư, chuyện này... này không hợp quy củ.” Trần ma ma khổ sở nói.

“Ở Cố gia, bà muốn tuân theo quy củ Cố gia, ở chỗ này của ta, bà sẽ phải tuân theo quy cũ nơi này. “ Cố Ly đẩy hộp đồ may: “Có hai con đường, bà tự mình chọn. Chẳng may chọn sai thì hậu quả không may Trần ma ma cũng đừng oán ta.” Rõ ràng là uy hiếp, để cho Trần ma ma sợ toát mồ hôi lạnh trên trán.

“Nô... nô tỳ hiểu.” Trần ma ma cúi đầu, lướt qua bên cạnh Cố Ly, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu. Là ai nói vị tiểu thư không có gốc gác vừa trở về này dễ bắt nạt? Người này vừa rồi chửi chết người khác.

“Bà cũng lớn tuổi rồi, đừng cứ đứng hoài. Ngồi chỗ ta một canh giờ thì có thể rời khỏi.” Giọng Cố Ly từ trên giường truyền đến. Trần ma ma liền ngồi xuống ghế, len lén quan sát Cố Ly ngồi khoanh chân trên giường, bà cũng không biết Cố Ly luyện loại võ công gì, chỉ cảm thấy vị Ly tiểu thư xinh đẹp quá mức này e là có yêu pháp. Tốt hơn hết đừng nên đắc tội.

Nội công của Cố Ly dù luyện tập vẫn bình chân như vại không có cách nào đột phá. Nàng mạo hiểm vượt qua hai lần nhưng không thành công, ngược lại suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Điều này khiến cho nàng không dám thử lần nữa. Nhưng đồng thời nàng nghĩ tới Tần Tê, nếu như người mang Viêm độc trong người là mình, như vậy có phải sẽ giúp ích cho việc tu luyện nội công? Trong đầu nàng bất chợt lóe lên phương pháp đó, rồi bất ngờ mở mắt ra, Trần ma ma nãy giờ vẫn ở bên cạnh bị động tĩnh của nàng dọa sợ.

Cố Ly không để ý đến bà ta, nàng chỉ nghĩ làm sao có thể thực hiện. Nếu như dẫn Viêm độc từ trong cơ thể Tần Tê qua người nàng, rồi dùng chân khí hàn băng của bản thân áp chế như vậy có thể đạt được hiệu quả tốt hơn không, đồng thời cũng giải cứu nỗi đau của Tần Tê.

Ý nghĩ này làm cho Cố Ly cảm thấy hưng phấn, bất quá trước mắt cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Còn việc có thể dẫn Viêm độc của Tần Tê hay không? Dẫn thế nào? Đây đều là những điều nàng không có cách nào chứng thực. Trong thư viện Phi Diệp Tân có Huyết Tằm sư phó, mười mấy năm trước giang hồ đều nghe tiếng của 'Quỷ kiến sầu', sở dĩ có biệt hiệu như thế là bởi vì quỷ muốn câu hồn đoạt phách người khác nhưng nhìn thấy Huyết Tằm sư phó cũng không có cách nào ra tay, chỉ có thể để Huyết Tằm sư phó cứu sống.

Nghĩ đến đây, nàng muốn trở về thư viện một chuyến, nhưng ở kinh thành cắt đứt liên lạc với Cố gia cũng chẳng sao, còn đối với Tần Tê và trưởng công chúa, chung quy nàng có vài điều phải dặn dò. Nghĩ đến đây, Cố Ly sai Giang Mễ đi bẩm báo lão phu nhân, nàng muốn đến phủ công chúa một chuyến.

Quả nhiên, Giang Mễ trở về mang theo tin lão phu nhân không cho nàng ra cửa. Cố Ly nhíu mày, ngày thường nàng sẽ không nói nhưng bây giờ nàng thật sự cần ra ngoài. Lúc này một canh giờ trôi qua, Trần ma ma đã rời đi. Cố Ly nhìn sắc trời bên ngoài, Vẫn còn lâu mới đến trời tối, nàng khẽ dặn dò Giang Mễ chú ý bản thân, nàng phải ra ngoài một chuyến.

“Mà tiểu thư, lão phu nhân vốn không cho ngài ra ngoài.” Giang Mễ cảm thấy khó hiểu.

Cố Ly cười nói:

“Ta muốn ra cửa bọn họ có thể ngăn cản được sao. Ngươi nhớ kỹ, nếu như bị người khác phát hiện ta không ở trong phủ, hỏi tới ngươi, ngươi chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được, không cần quản ta.”

“Tiểu thư.” Giang Mễ lo lắng: “Dù sao ngài cũng phải cẩn thận nha.”



“Yên tâm.” Cố Ly dặn dò xong, đẩy cửa sổ phòng, nhìn bên ngoài không có ai, nhón mũi chân bay lên nóc nhà, rồi nhanh chóng biến mất.

Phủ trưởng công chúa.

Trưởng công chúa vào cung gặp Chính Duẫn Đế, nói bản thân muốn nhận Cố Ly làm nghĩa nữ nhưng vấp phải sự phản đối từ Cố gia. Chính Duẫn Đế sau khi nghe xong cũng nhíu mày. Chuyện này đối với hai bên đều có lợi vì sao Cố gia không đồng ý? Nghĩ đến đây hoàng thượng càng nghĩ xa hơn. Nguyện vọng này của muội muội nhất định phải thỏa mãn. Chính Duẫn Đế đối với hai mẫu tử trưởng công chúa không hề có một chút nguyên tắc. Chỉ có thể nói một chữ-Sủng.

“Hoàng đế cữu cữu của con nói chờ sinh thần của hoàng hậu nương nương, nhân lúc đó trong cung yến sẽ hạ chỉ như vậy con có thể yên tâm rồi.” Sinh thần của hoàng hậu nương nương vào thượng tuần cuối tháng, tính ra còn hơn hai mươi mấy ngày. Trưởng công chúa tin tưởng Cố gia cho dù sốt ruột cũng sẽ không vội vàng đính ước cho Cố Ly.

Tần Tê nghe xong cười nói: “Vẫn là hoàng đế cữu cữu tốt nhất. Như vậy Ly tỷ tỷ không còn bị người Cố gia ức hiếp.” Nói xong, nàng lấy chiếc khăn từ trong lồng ngực ra cho trưởng công chúa xem. Đồng thời nói chuyện Cố lão phu nhân buộc Cố Ly thêu thùa.

Trưởng công chúa nhìn thấy chiếc khăn cũng không nhịn được cười, nhưng nghe câu tiếp theo của Tần Tê không khỏi nhíu mày. Nàng hiểu rõ đây là Cố lão phu nhân vì Cố Ly chuẩn bị việc hôn sự. Vội vàng đến vậy sao? Chắc hẳn đã chọn được người.

Hai mẫu tử dùng xong ngọ thiện, bởi vì phải giúp Tần Văn Uyển xử lý chính vụ cho nên phần lớn buổi trưa Tần Văn Bác không có trở về. Tần Tê quay về Khang Viên ngủ trưa. Trưởng công chúa ngồi trong phòng suy nghĩ về những mưu tính của Cố gia, bên ngoài có nha hoàn bẩm báo, nói Cố Ly đến.

Trưởng công chúa giật mình, Tần Tê vừa nói Cố gia không cho Cố Ly ra cửa, sao người có thể tới? Chẳng lẽ xảy ra chuyện?

Nhận được sự cho phép, Cố Ly vào phòng:

“Cố Ly tham kiến điện hạ.”

“Ngoan, mau miễn lễ.” Từ khi trưởng công chúa quyết định nhận Cố Ly làm nghĩa nữ thì đã xem Cố Ly như nữ nhi mà đối đãi. Lúc này nhìn thấy sắc mặt nàng như thường mới thoáng yên tâm: “Ta nghe Tê Tê nói, Cố gia không cho phép con ra ngoài, sao con có thể ra?”

Cố Ly cười cười:

“Ta từ trên nóc nhà nhảy ra.”

Trưởng công chúa sững sờ, vậy là... lén chạy đến? Vị tiểu thư như thế này nàng lần đầu tiên chứng kiến: “Làm khó con rồi, con tới tìm ta có chuyện gì?” Trưởng công chúa biết Cố Ly không phải là người thích cầu người khác giúp đỡ, để nàng chủ động đến phủ tìm mình, chắc chắn không thể là chuyện tầm thường.

“Điện hạ, ta phải về thư viện Phi Diệp Tân một chuyến để hỏi sư phụ một vài vấn đề. Trước khi đi, ta tới bẩm báo ngài một tiếng. Cũng đến thăm Tê Tê.” Đôi con ngươi trong suốt như nước của Cố Ly phản chiếu vẻ trìu mến của trưởng công chúa.

“Ly Nhi, theo lý mà nói con đi ta không nên ngăn cản nhưng Tê Tê, nàng... thật sự không thể rời khỏi con. Hôm nay ta vào cung nói chuyện của con với hoàng thượng, ngài đồng ý cuối tháng tiết thiên thu sẽ hạ chỉ ban thưởng. Lúc này con rời đi, đến tiết thiên thu sẽ không thể có mặt.” Trưởng công chúa nói đến đây liền dừng lại, dường như đang do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Ly Nhi, lần này con rời đi, thật sự còn quay lại không?”

Trước giờ Cố Ly chưa từng nghĩ đến khả năng một đi không trở lại, vì dù sao nàng muốn cứu Tần Tê. “Điện hạ, ngài đối xử với ta thật sự tốt, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngài yên tâm, ta sẽ không bỏ rơi Tê Tê.” Lời này chủ ý là nói Cố Ly sẽ không mặc kệ Viêm độc trong người Tần Tê không quan tâm, nhưng chính xác mà nói dường như nó cũng ngầm có ý là một lời cam đoan. Cố Ly ngẫm lại lời mình cũng thấy không được thích hợp.

Trưởng công chúa dùng đôi mắt tinh tường đã từng nhìn thấy hậu cung tranh đấu máu chảy đầu rơi nhìn Cố Ly, một lúc lâu mới mở miệng:

“Ly Nhi, nói tới đây, có câu này ta muốn hỏi con, con có thể trả lời hoặc cũng có thể không nhưng ta hi vọng con không cần gạt ta.”

Cố Ly có dự cảm xấu.

“Con thật sự thích Tê Tê?” Quả nhiên, trưởng công chúa hỏi vấn đề chính mình cũng quan tâm nhất. Trưởng công chúa có thể khẳng định Cố Ly không có bất kỳ ý xấu nào với Tần Tê. Nhưng làm mẫu thân, nàng luôn hi vọng nữ nhi có thể muốn sao được. Tình cảm của Tần Tê dành cho Cố Ly nàng nhìn thấy rõ, nhưng còn Cố Ly thì sao? Nàng không hi vọng nữ nhi cuồng dại mà giao phó sai.

Cố Ly đối diện với ánh mắt của trưởng công chúa, vô thức muốn né tránh. Nàng không dám hứa hẹn, nàng không có tự tin với chính mình. Nàng có thể dùng toàn bộ nội lực đi cứu Tần Tê, nhưng nàng có thể mãi thích, mãi yêu Tần Tê không? Nàng chẳng biết. Nhiều năm qua, ngoại trừ sư phụ và võ công, nàng dường như chưa từng chân chính đặt điều gì trong lòng. Mặc dù nàng thừa hưởng thiên phú âm nhạc của mẫu thân, đàn tỳ bà nàng cũng biết theo nhưng chưa từng chân chính khổ công luyện tập.

Cố Ly trầm mặc, cũng không có làm trưởng công chúa thất vọng hay tức giận. Trưởng công chúa gật đầu:

“Ta hiểu, con vẫn còn nhỏ, không cần chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Sau này ta là nghĩa mẫu của con, phủ trưởng công chúa là nhà con, có chuyện gì ta thay con ra mặt.”

“Đa tạ điện hạ.” Quả thật Cố Ly không biết nên nói gì. Trong lòng nàng cảm động nhưng sự cảm động này chỉ chôn dưới đáy lòng, không thể hiện ra ngoài.

Trưởng công chúa chợt hỏi:

“Con muốn trở về Phi Diệp Tân chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề kia?”

Cố Ly ngẩn ra, tại sao lại quay lại đề tài này rồi?

“Dạ.”

“Đã như vậy, con viết một bức thư, ta phái người đưa đến Phi Diệp Tân, sau đó chờ mang hồi âm trở về, như vậy không tốt sao? Cũng tránh cho con bôn ba mệt mỏi tới lui.”

Cố Ly phát hiện bản thân luôn chui vào ngõ cụt. Nàng bây giờ ở Cố gia không thể tin tưởng người khác, chỉ có thể nghĩ tự mình quay về Phi Diệp Tân để hỏi.

Trưởng công chúa nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Cố Ly, mỉm cười nói:

“Vẫn là câu nói kia, có chuyện gì đừng tự mình gánh vác, phủ trưởng công chúa sẽ giúp con.”

Cố Ly gật đầu. Nàng ở trong phòng trưởng công chúa viết một bức thư gởi cho Giang Phong Mẫn. Trưởng công chúa ngay lập tức phái người mang theo bức thư rời khỏi kinh thành, đến Phi Diệp Tân.

Sự việc được giải quyết xong, trưởng công chúa hỏi:

“Con cần gặp Tê Tê?”

Cố Ly lắc đầu: “Điện hạ, con trốn ra ngoài, nếu như xong việc nên sớm trở về. Ít chọc phong ba.” Tần Tê không phải là không thể gặp chỉ là thời điểm không thích hợp, nên rời đi rồi.

“Cũng phải, thân phận của con ở đây ngược lại cũng không hẳn là tốt. Đi đi, ngày mai Tê Tê có thể đến tìm con. Trước nay nàng luôn chạy lung tung, ta rất lo lắng, nhưng giờ thì tốt rồi, mỗi ngày nàng đều tới tìm con, con có thể bảo vệ được nàng, con không biết ta an tâm đến nhường nào. Ly Nhi à, con không cần cảm thấy phủ trưởng giúp con là để con nợ ân tình, tất cả điều này là con đáng được nhận.” Trưởng công chúa đau lòng cô nương thi ân bất cầu báo* này.

*Thi ân bất cầu báo nghĩa là giúp đỡ người khác mà không cầu mong sự báo đáp



Cố Ly gật đầu:

“Tạ ơn điện hạ nhọc lòng khuyên bảo, con cáo từ trước.”

“Cô nương này quả khiến người ta thương yêu. Nếu như có thể che chở Tê Tê cả đời, ta chết cũng an lòng.” Trưởng công chúa tự mình lẩm bẩm.

Lúc Cố Ly trở về Cố gia, cũng không bị ai phát hiện. Bởi vì thường ngày nàng không thích ra cửa, cũng không cần hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ cho nên mặc dù Lý ma ma chờ người cũng không phát hiện Cố Ly đã ra ngoài một chuyến.

Giang Mễ nhìn thấy Cố Ly từ trong phòng đi ra, rốt cục cũng yên tâm:

“Tiểu thư, tất cả đều tốt, không xảy ra chuyện gì.”

Hoa Vinh Trai.

Hôm nay, đại lão gia Cố Hạo Chí đã sớm trở về cũng bị lão phu nhân mời đến.

“Mẫu thân.” Cố Hạo Chi thay thường phục, tuy rằng đã trung niên nhưng phong thái vẫn lỗi lạc như trước.

Lão phu nhân sai người dâng trà bánh, sau đó đuổi hết mọi người ra ngoài mới cất lời:

“Đại lão gia, hai nữ nhi của con đều không còn nhỏ, lẽ nào trong lòng con vẫn chưa suy tính sao?”

Cố Hạo Chi nghe xong liền đáp:

“Võ Thị đã dò hỏi nhưng chúng con chưa tìm được nơi vừa ý, việc hôn sự phải lựa chọn thật kỹ mới được.”

“Đó là tất nhiên. Cố Ly thì sao? Nàng là trưởng nữ, nàng không gả thì đám muội muội sao mà thành thân?” Lão phu nhân vòng vo.

Cố Hạo Chi nhíu mày:

“Mẫu thân, Cố Ly là người Thụy Vương muốn, ngài hiểu rõ mà.”

“Thụy Vương nếu muốn người, vậy khi nào? Cố Ly đã mười bảy chờ thêm nữa sẽ thành cô nương lỡ thì. Hơn nữa nữ nhi này của con tính cách thế nào con không rõ sao? Đại lão gia, ta lớn tuổi rồi nhưng lần đầu tiên phải hạ mình thấp kém mỉm cười dỗ một tiểu cô nương vui vẻ, vì cái gì? Còn không phải vì tương lai vì tiền đồ tốt đẹp của con sao?” Lão phu nhân nói đến đây sắc mặt trầm xuống.

Cố Hạo Chi vội vàng nói:

“Mẫu thân khổ tâm rồi, nhi tử hiểu rõ. Cố Ly không hiểu quy củ. Trước đó Võ Thị đã nói với con, con chỉ cho rằng trong lòng nàng không thoải mái cố ý bới móc Cố Ly. Nhưng nghe mẫu thân cũng nói vậy, có thể thấy được Cố Ly không tốt. Mẫu thân, mấy cháu gái đều là ngài dạy dỗ từ nhỏ đến lớn. Đối với Cố Ly, ngài cũng đừng quá thương hại nàng, nên phạt thì phạt đừng nhẹ dạ, chúng ta đều vì muốn tốt cho nàng. Tương lai nàng sẽ rõ.” Diêu Sơ Tuyết dịu dàng xinh đẹp, Cố Hạo Chi vẫn cho rằng Cố Ly sẽ thường hưởng tính cách này, hóa ra lại hoàn toàn ngược lại.

“Nên quản ta tất nhiên sẽ xen vào, nhưng con cũng nên nắm chắc việc thu xếp hôn sự của Cố Ly, dù cho Thụy Vương không nhận nàng thì ít nhất cũng phải hứa hôn để các muội muội sau nàng mới có thể làm mai làm mối. Sang năm, ngay cả Oánh Nhi nhỏ tuổi nhất cũng đến tuổi cập kê, một cô nương chưa hứa hôn, lời này không dễ nghe.” Lão phu nhân nói đến đây, có chút oán trách Võ Thị. Việc hôn sự của nữ nhi mình cũng không để bụng, người mẫu thân này đang làm gì?

“Dạ, ngày mai nhi tử sẽ đi gặp Thụy Vương.”

Cố Hạo Chi về đến phòng, đem ý của lão phu nhân nói với Võ Tư Nhiên:

“Nghe ý của mẫu thân, dường như có phần trách nàng.”

Võ Tư Nhiên thở dài:

“Lão gia, Nhân Nhi và Huyên Nhi đều là nữ nhi của thiếp, thiếp nào có thể không nóng lòng? Nhưng Cố gia chúng ta dòng dõi cao quý, hai nữ nhi tâm tính càng cao. Trước sau thiếp nghe ngóng bao nhiêu nhà hai nàng cũng chướng mắt. Thiếp còn cách nào chứ? Lại không thể cưỡng ép các nàng thành thân. Chúng là con ruột của thiếp, còn Cố Ly thì không giống.”

Trong lòng Cố Hạo Chi khẽ động:

“Phu nhân, hai nữ nhi có phải có ý gì khác?”

Võ Tư Nhiên ngầm hiểu: “Ý lão gia là... trong lòng các nàng đã có người ngưỡng mộ?” Nàng nói xong liền ngay lập tức phủ nhận: “Sao có thể? Nữ nhi của chúng ta quỷ củ luôn đứng đầu. Ngày thường ra ngoài tham gia yến hội đều là của các Vương phi công chúa tổ chức, vốn dĩ không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân bên ngoài.”

Cố Hạo Chi trấn an thê tử:

“Phu nhân đừng kích động. Đây chỉ là suy đoán của phu thê chúng ta. Nàng không ngại bóng gió hỏi thăm tỷ muội các nàng, nếu như thật sự có chọn được người, cũng tốt hơn chúng ta mò kim đáy biển, phải không?”

Võ Tư Nhiên nhìn thấy Cố Hạo Chi cũng không phải khởi binh hỏi tội, lúc này mới gật đầu nói:

“Tất cả đều nghe theo lời lão gia.”

Tần Tê vẫn như trước đây, mỗi ngày đều đến Thanh Tuyết Uyển, nếu rảnh rỗi sẽ đợi cả buổi chiều, buổi trưa thì ngủ trưa trên giường Cố Ly, Cố Ly sẽ ngồi trên ghế luyện nội công và canh giữ Tần Tê.

Ngày hôm đó Tần Tê thức dậy sau giấc ngủ trưa, tóc tai lộn xộn, chống nửa người dậy, vừa dụi mắt vừa hỏi:

“Ly tỷ tỷ, sao tỷ không ngủ trưa?”

“Thói quen.” Khi còn ở thư viện Phi Diệp Tân, hầu như mỗi ngày nàng đều dành để luyện võ, không chỉ Giang Phong Mẫn không kiêng nể tình cảm, yêu cầu nghiêm khắc mà chính Cố Ly cũng thích chìm đắm trong võ học.

Nàng là Giang Phong Mẫn dạy dỗ, nàng và sư phụ nàng đều có chấp niệm với võ học. Chấp niệm của sư phụ là gì nàng không biết, nhưng với nàng, nàng muốn trở thành người có võ công cao nhất trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Phi Diệp Tân. Nhưng đồng lứa với nàng còn có một đại sư tỷ kinh tài tuyệt diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.