Giản Trang nhận thấycó gì đó kỳ lạ, giương mắt nhìn Nguyễn Hàn Thành đang ở trong bóng tối,khó hiểu hỏi "Nguyễn Hàn Thành, làm sao anh biết tôi bị đau lưng?"
Trong ánh sáng lờ mờ, cơ thể to lớn của Nguyễn Hàn Thành đắm chìm bên trongkhoảng tối đen như mực, tạo thành một bóng cao lớn, anh dừng động táctay lại lần nữa, giọng nói chợt trầm thấp, trả lời vô lại: "Tôi biết làbiết, bởi vì tôi thông minh hơn cô."
Anh sẽ không nói cho côbiết, buổi sáng anh trộm đi theo phía sau cô, thấy cô trên đường đi làmkhông ngừng đấm lưng, xoa eo nên mới biết cô bị đau thắt lưng.
Anh theo dõi cô là muốn biết cô có thật sự đi làm ở công ty của NguyễnThiếu Dật hay không. Lại không nghĩ rằng, sẽ thấy hình ảnh cô ôm eo như vậy, sau đó anh mới mơ hồ nhớ lại hôm qua bản thân hôn mê hình như cóngã xuống một lần.
Anh vẫn rất hà khắc với cô, bởi vì anh xemthường cô, xem cô là một tiểu thư ngu ngốc, vô học. Nhưng nhìn thấy côdụng tâm chăm sóc anh khi anh bị bệnh, anh mới phát giác ra rằng thì raGiản Trang không phải là người làm cho người khác ghét bỏ. Thật ra thìcô cũng có chỗ làm người khác phải yêu thương.
Vừa nghĩ tới cô vì anh té đè lên bị thương, còn chịu đựng đau đớn nấu cháo cho anh ăn, anh mới bất tri bất giác nhớ lại thái độ khắc nghiệt anh đối với cô, thậtsự là anh quá phận.
Trong lòng anh thậm chí còn cảm thấy hối hận, mới không nhịn được len lén chạy tới phòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chinh-tam-thieu-dung-qua-phan/43356/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.