Giản Trang run run rẩy rẩy từ mặt đất đứng lên, đầu gối trải qua cú ngã vừa rồi, đã bị trầy da, cảm giác đau rát từ đầu gối truyền đến khiến cô nhe răng trợn mắt, muốn đứng nhưng lại không đứng thẳng được, muốn động vào vết thương nhưng lại không dám động.
Đã lớn đến như vậy, đi bộ còn bị ngã. Giản Trang suy nghĩ một chút liền tự cảm thấy mất mặt, vành tai đều đỏ ửng, cô cũng muốn đi nhanh, nhưng vừa bước một bước, da thịt ở đầu gối liền truyền đến một trận đau đớn.
Ầm___
Một tiếng sấm dữ tợn chợt vang lên, bầu trời âm trầm lại lóe lên những tia chớp xanh tím quỷ dị.
Tiếp đến, âm thanh rào rào vang lên. Kèm theo tiếng sấm cuồn cuộn là trận mưa như trút nước, vô số hạt mưa lớn như hạt đậu từ trong tầng mây rơi xuống, nện vào mặt đất. Trong nháy mắt mặt đất khô ráo liền lênh láng nước.
Người đi đường lập tức chạy, trên đường rất nhanh đã không còn một bóng người.
Trừ Giản Trang. Chỉ có mình cô đứng đó, tóc ướt sũng, mắt nhìn chằm chằm đầu gối của mình.
“Đen đủi!” Giản Trang cúi đầu, nhìn quần bị rách, lộ ra da thịt hồng hồng ở đầu gối, “Bị ngã còn chưa tính, con mẹ nó trời còn mưa!”
Trời già ơi, ông cố ý muốn chỉnh tôi đúng không?
Vừa không thể đi lại, mưa đã lập tức trút xuống. Hơn nữa chung quanh xe taxi ít đến đáng thương, từ lúc cô ngã đến bây giờ, không có một chiếc xe taxi hay xe con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chinh-tam-thieu-dung-qua-phan/2752865/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.