An thành giống như tên tự của nó - yên tĩnh thanh bình, nó được bầu là thành phố hạnh phúc nhất cả nước trong ba năm liên tiếp, còn đứng hạng nhất.
Dòng người trên phố chẳng hề vồn vã, người đi đường và xe cộ qua lại có trật tự, so với tình hình giao thông hỗn loạn của các thành phố khác như xe lấn người, người tranh nhau nói thì dân ở nơi này có vẻ bình tĩnh thong dong. Bác gái bán đồ ăn ở chợ và người cò kè mặc cả đều thong thả ung dung, mang theo một chút mềm mại của người Giang Nam.
Nhậm Trạch xuống tàu, nhìn phố cảnh cùng khẩu ngữ quen thuộc, hắn lập tức cảm thấy thân thiết vô vàn, tâm tình bỗng tốt hơn rất nhiều.
“Quả nhiên là đã về!”
Mẹ Nhậm đứng ở đầu hẻm để chờ Nhậm Trạch trở về từ sớm, vừa về đến nhà, mùi thơm đồ ăn đã ập vào trước mặt. Nhậm Trạch buông hành lý xuống rồi chạy tới phòng bếp giúp mẹ nấu cơm, cuối cùng vẫn bị mẹ Nhậm đuổi ra.
“Khỏi đi, con cứ xem TV, để mẹ tự làm là được rồi.”
Nhậm Trạch giơ tay bất đắc dĩ, hắn chạy ùa vào phòng khách. Bài trí trong nhà vẫn như trước đây, trên tường treo đầy giấy khen mà hắn nhận được từ nhỏ đến lớn, nó rực rỡ muôn màu tựa như ánh dương xán lạn rọi trên vách tường. Nhậm Trạch ngây ngốc, hắn đi tới bàn học, nơi có một tấm ảnh đen trắng.
Người trong bức ảnh còn rất trẻ, dáng dấp chừng ba mươi mấy tuổi đang tươi cười ấm áp, đến cả nếp nhăn cũng đáng yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cafe-duong-sinh/229845/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.