☕ Tách cà phê nóng
Ở chung với anh trai mặt đen có thể trở mặt bất cứ lúc nào, Nhậm Trạch cảm thấy bản thân lâm nguy. Dù sao từ lúc hắn bước vào cửa, sắc mặt đối phương cũng không khá khẩm, hiện tại lại bị người khác trêu đùa, lửa giận đầy mình chẳng biết đổ lên đầu ai, mà nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ.
“Ừm, ông chủ này, tôi…”
Kíp nổ rất dễ bùng phát trong bầu không khí trầm mặc, Nhậm Trạch quyết định tự mình mở lời trước để dập tắt ngọn lửa có khả năng bất chợt nổ mạnh này, hắn cười ha ha: “Cà phê của tôi sao rồi? Nếu không thì tôi…”
Chữ “đi” còn chưa ra khỏi miệng, Nhậm Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh niên đối diện dùng một cái giẻ lau trắng tinh không biết móc ở đâu để chà lau mặt bàn. Nền bàn hỗn độn vừa rồi bị anh cọ xát sạch sẽ, trong suốt đến độ có thể soi cả bóng người, ảnh ngược là gương mặt khóc không ra nước mắt của Nhậm Trạch. Kế hoạch tẩu thoát lại ngâm nước nóng.
Ngây ngốc tại đây lâu như vậy, không gọi chút đồ uống thì quả thật kì cục. Trong tiệm vỏn vẹn hai người, đối diện lại là tên chủ quán kiệm lời như vàng khó phân hỉ nộ, Nhậm Trạch chẳng muốn lặp lại cảnh ngộ bi đát vừa rồi của gã trai mặt sẹo đâu, bị người ta đuổi thẳng không thương tiếc rồi đành chạy về trong cơn mưa tầm tã.
Mưa to phẫn nộ đánh đấm cửa kính khiến Nhậm Trạch ướt đẫm cả người đang ngồi trên ghế cũng phải ớn lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cafe-duong-sinh/229835/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.