A ngồi trong xe B, chốc lại chỉnh chỉnh tóc, chốc lại kéo kéo quần áo. B hiếu kỳ hỏi: “Em đang làm gì thế?”
A: “Lát nữa phải ăn cơm với mấy người kia, em hơi căng thẳng”.
B: “Em căng thẳng cái gì chứ, Hướng Vãn với Diệp Chiêu Ninh đâu phải người ngoài, mà cũng có phải lần đầu tiên ăn cơm với nhau đâu.”
A: “Anh không hiểu! Dù sao hai chúng ta mới…”.
B: “Mới làm sao?”
A: “Thì mới xác định mối quan hệ mà! Dựa theo hiểu biết của em với Hướng Vãn, cậu ta nhất định sẽ không nhịn được cười đâu!”.
Tay trái B vẫn đặt trên tay lái, tay phải vươn sang nắm chặt lấy tay A: “Em còn nhớ lần đầu tiên Hướng Vãn đưa Chiêu Ninh đến ăn cơm cùng chúng takhông?”
A gật đầu: “Tý nữa thì làm mù mắt em!”.
B: “Hôm nay chúng ta làm mù mắt bọn họ!”.
Hai người vừa xuống xe đã gặp ngay công và thụ ở cửa quán. Quả như A dựđoán, nhìn thấy B nắm tay A xuất hiện trước mặt mình, công phì một cáicười ra tiếng. Mặt A đỏ bừng, không thốt nổi câu nào.
Thụ thấy tình hình như thế vội thúc công: “Chúng ta mau vào trong gọi món đi, đều đói hết cả rồi”.
Bốn người vào phòng riêng ngồi xuống, công vẫn đang không nhịn được mà cười mãi. Mặt A đỏ bừng, căm giận nhìn công: “Ông cười cái gì thế!”.
Công nhịn cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhìn hai người thật sự ở bên nhau, tôi thấy rất vui thôi”.
B như không nghe thấy lời nói của công, rót bốn cốc trà, sau đó để mộtcốc vào tay A: “Mau sưởi ấm tay đi, em là họa sĩ, không thể để tay bịlạnh cóng được”.
Công & thụ:…
A vừa nhận cốc trà, vừa lật giở quyển thực đơn, quay đầu sang nhìn B: “Anh muốn ăn gì?”
B nghĩ một lát: “Tôm rang muối tiêu đi. Anh nhớ tuần trước em nói muốn ăn mà”.
A: “Nhưng anh bảo anh sẽ tự mình nấu cho em ăn.”
B: “Anh đổi sang nấu món tôm xào cà tím, món đó em cũng thích mà”.
A: “Ồ? Thật á?”
B: “Ừ, căn bản là tuần này bận quá, tuần sau rảnh hơn một chút, anh sẽ có thời gian nấu”.
…
Công nói thầm với thụ: “Em xem, anh đã bảo mà, kiểu gì chúng ta cũng phải ăn món ‘da gà’ lót dạ trước bữa chính”.
Mấy người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, đồ ăn cũng dần dần được mang lên.Đợi đến khi món tôm được đưa đến, liền thấy B cẩn thận bóc vỏ tôm, sauđó để phần thịt vào bát A, quay sang nhìn bộ mặt “bó tay toàn tập” củacông và thụ đang nhìn mình, B cười khẽ: “Vỏ tôm cứng lắm, không cẩn thận dễ bị cứa vào tay”.
Công: “… Sao anh không lo thịt tôm cứng cứa vào họng cậu ta?”.
Qua bữa ăn này, hiểu biết của công đối với biên tập của mình đã nâng lênmột tầm cao mới. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày thấy B tỏ ra tỉ mỉ, cẩnthận bất thường đối với những thứ ngoài công việc như thế này. Công cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm giác của A và B trong bữa cơm lần trước: Thật sự là mù mắt luôn rồi!
Ăn xong bữa, A chạy đi thanh toán,ba người còn lại đứng ở cửa quán đợi. Công nhìn B đầy ẩn ý: “Người bạnnày của tôi, anh phải đối xử cho tốt đấy”.
B cười: “Cậu cho rằng những gì hôm nay tôi làm đều là diễn trò cho hai người xem chắc?”
Công: “Chẳng lẽ không phải sao?”
B: “Cậu ấy rất sợ lạnh, nhất là tay. Bình thường lúc vẽ tranh buổi tốikhông những phải bật điều hòa mà còn chuẩn bị cả một túi chườm nóng. Cậu ấy ăn tôm đúng là có một lần bị cứa vào tay, tay chân hậu đậu, vụng vềlắm. Cậu ấy còn cực kỳ ghét ăn gừng, cứ món gì có gừng là sẽ tự động vứt hết ra”.
Công nhìn B đầy kinh ngạc. B nhìn người vừa thanh toán xong đang từ tốn đi bộ về phía bọn hạ, chậm rãi nở nụ cười: “Thích mộtngười chính là như thế đúng không. Làm bao nhiêu chuyện cho người đó thì vẫn cứ thấy quá ít”.
B quay đầu nhìn công: “Cảm giác này, hai người nhất định hiểu rõ.”
A đi đến nơi: “Mọi người đang nói gì đấy? Cười vui vẻ thế”.
B nắm lấy tay cậu: “Không có gì. Đang nói mùa đông năm nay hình như không lạnh lắm”.
A: a? Thật hả? Em thấy lạnh lắm mà…”
B: “Đó là tại vì em mặc ít quá”.
A: “Không thể nào, cái áo khoác này của em dày cực kỳ đấy”.
B: “Quần áo bên trong em mặc mỏng quá”.
…
Công, thụ hai người nhìn nhau, đều bật cười.
Ông chủ và kiến trúc sư
A
Xe của kiến trúc sư phải đem đi bảo dưỡng rồi, vì thế anh quyết định ngồi xe buýt đi làm.
Nhưng đến lúc lên trên xe rồi, lật hết túi này đến túi nọ mới phát hiện trênngười, trừ các loại thẻ ngân hàng thì chẳng có đồng tiền nào cả, anh bắt đầu nghĩ đây có phải là một sự lựa chọn sai lầm không.
Mà lúc này, xe đã bắt đầu chạy.
Bởi vậy, anh cũng chẳng còn cách nào.
Kiến trúc sư nghĩ thế, nên đành dày mặt nhìn bác lái xe: Xin lỗi, hình như tôi không mang tiền.
Toàn bộ những người có mặt trên xe đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn kiến trúcsư, chắc họ trước nay chưa từng thấy ai ăn mặc bảnh bao như thế mà đếnmột đồng cũng không có, cuối cùng còn trâng tráo không biết ngượng màbày ra bộ dạng “Ta đây chính là muốn đi xe chùa đấy”.
Bác lái xe nhìn anh một cái: Lần này bỏ qua. Anh bạn trẻ, phải biết tự trọng chứ.
Kiến trúc sư thật buồn bực.
Anh vốn định đợi đến trạm sau thì xuống xe cho rồi, mà lời nói của bác láixe lại như muốn nói là anh cố ý làm vậy không bằng. Kiến trúc sư muốn mở miệng giải thích lại thấy làm như thế có vẻ “có tật giật mình” quá,nhất thời chỉ có thể đứng im giả như không nghe thấy gì.
Ánh mắt những người trên xe nhìn anh đã chuyển từ kỳ quái sang khinh thường: Bộ dạng thật vô liêm sỉ, da mặt dày thật đấy.
Keng.
Chỉ thấy một đồng xu rơi vào hộp đựng tiền, sau đó là một giọng nói ấm áp vang lên: Bác tài, để tôi trả tiền hộ anh ấy cho.
B
Thật ra lần ở trên xe buýt đó không phải là lần đầu tiên ông chủ nhìn thấy kiến trúc sư.
Ông chủ có quán cà phê gần một tòa nhà văn phòng cao cấp, thường xuyên phải đưa đồ uống vào trong khu văn phòng đó.
Có một lần đến đưa cà phê, ông chỉ nhìn thấy một bức ảnh trên tường củacông ty kiến trúc nọ: Một người đàn ông cao lớn tuấn tú, một tay ôm bóhoa, một tay cầm giải thưởng, nhìn qua chắc là nhận được giải gì đó.
Theo lý mà nói, nhận được giải thưởng là một việc đáng mừng, thế nhưng cáingười kia nhìn lại rất bình thản, trên mặt chẳng hề có nét cười.
Cô gái gọi cà phê bảo, đó là tổng giám đốc của công ty cô.
Ông chủ có ấn tượng sâu sắc với bức ảnh đó, bởi vậy lúc lên xe vừa liếc một cái đã nhận ra anh ta.
Đương nhiên, chấp nhận bỏ ra một đồng giúp anh ta, thực ra cũng chỉ để có lýdo mà đường đường chính chính nhét vào tay anh ta một xấp phiếu ưu đãithôi.
Ông chủ cũng chẳng hy vọng vị tổng giám đốc này vì muốncảm ơn mình mà ngày ngày đến quán cà phê tiêu tiền. Ông chủ thực ra chỉcho rằng, loại người như anh ta chắc sẽ tiện tay đưa chỗ phiếu giảm giánày cho cấp dưới.
Đó mới là mục đích chính.
Không sai, ông chủ chính là loại người cực kỳ yêu tiền.
Ông chủ thường xuyên nhét phiếu ưu đãi của quán cà phê bên người là để bấtcứ lúc nào cũng có thể cho đi vài cái, phát triển kinh doanh.
Ông chủ sơn quán cà phê màu đỏ cam, là vì người đoán mệnh trên cầu vượt nói màu này sẽ đem tiền tài đến.
Sách ông chủ thích nhất là “Dạy bạn trở thành chuyên gia quản lý tài sản”,“Kiếm tiền dễ dàng như thế đấy!” và “Năm mươi bí quyết mở tiệm”.
Ông chủ mua chậu hoa trang trí quán cà phê là để tiết kiệm tiền. Chỉ mualoại cây vạn niên thanh có giá thành rẻ nhất, sau đó chiết cành từ đóra, trồng vào các bình, các chậu khác…
…
Sở thích lớn nhất của ông chủ là tiết kiệm tiền. Câu nói yêu thích nhất chính là: Kiếm tiền không tích cực, đầu óc có vấn đề.
Có điều, ông chủ rốt cuộc cũng chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hạng ông chủ nhỏ mà thôi.
Ông chủ là người rất khó tính. Máy làm cà phê, hạt cà phê, các loại vậtdụng và nguyên liệu làm cà phê, thậm chí ngay cả chất lượng của cốc thủy tinh bình thường, ông chủ đều muốn phải là loại tốt nhất. Lại công thêm tiền thuê cửa hàng.
Bởi vậy, so với người có tiền thật sự, ông chủ quả là còn cách rất xa.
Cũng có lúc ông chủ đột nhiên nhớ lại cái vị tổng giám đốc nhìn thấy ở côngty kiến trúc kia, anh ta nhìn có vẻ vừa có tiền vừa có tiếng, thật khiến người khác hâm mộ. Thế nhưng, sao anh ta chẳng cười lấy một cái nhỉ?
Ngày thứ tư sau lần gặp gỡ vô tình với vị kiến trúc sư kia, chín giờ tối,ông chủ nhận được một cuộc điện thoại gọi đưa hàng: Phòng làm việc trong công ty kiến trúc Hán Thiên ở tầng ba, khu B tòa nhà văn phòng ĐôngNgân, gọi một phần thức ăn nhanh.
Ông chủ: “…Không có vấn đề”.
Quán cà phê chín giờ tối đổi sang bán đồ ăn nhanh chắc? Bị điên hả?
Nhưng sở dĩ ông chủ được gọi là ông chủ, chính là bởi vì ông chủ chưa bao giờ bỏ lỡ bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
“A lô, Giang Nam Xuân đúng không? Một phần cơm hộp. Loại hai mươi tệ là được rồi. Quán cà phê XY, được rồi, nhanh lên đấy”.
Hai mươi phút sau, ông chủ tay cầm hộp cơm, mặt cười tươi roi rói đi đến trước mặt kiến trúc sư:
“Chào anh, đồ ăn nhanh của anh, tất cả ba mươi tệ”.
C
Thật ra kiến trúc sư cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ.
Kiến trúc sư thích yên tĩnh, phòng làm việc của anh nằm ở góc trong cùng của văn phòng công ty. Có những lúc làm việc mệt mỏi, anh sẽ ra ngoài cửasổ ngắm phong cảnh. Tiệm cà phê của ông chủ cũng là một phong cảnh trong tầm ngắm của kiến trúc sư.
Màu chủ đạo của quán cà phê là màuđỏ cam, quán không lớn, chốc chốc lại có người ra ra vào vào. Trước cửatiệm có rất nhiều loại thực vật, còn treo một cái bình thủy tinh trongsuốt lên trên, bên trong trồng mấy cành vạn niên thanh, có những cànhmọc dài quá, còn rủ cả xuống dưới. Sân trước của quán này bày mấy cáibàn cà phê đơn giản, xếp cùng hai cái ghế và một cái dù to che nắng bêntrên.
Thỉnh thoảng cũng nhìn thấy có người từ trong quán ra tưới nước cho đám cây cối bên ngoài. Kiến trúc sư đoán đó chắc là ông chủrồi. Bởi vì cậu ta tưới nước xong còn hay ngồi trên ghế, nhàn rỗi đọcsách nữa.
Quán cà phê hình như đóng cửa rất muộn. Nghĩ cũngđúng, xung quanh khu vực này toàn là những người đi làm bận rộn suốttrong các tòa nhà văn phòng, dăm bữa nửa tháng lại phải tăng ca, chuyệnlàm ăn phát đạt là chuyện đương nhiên.
Có những hôm kiến trúc sư bận đến tận tảng sáng, đi qua vẫn thấy trong quán còn ánh đèn, lúc đóanh thường nhịn không được mà nghĩ: Hay mình đi vào đó mua cốc cà phênhỉ?
Có điều, kiến trúc sư trước nay không uống cà phê bao giờ.Bởi thế tuy bụng nghĩ vậy, nhưng anh cũng chưa bao giờ vào quán cà phêlần nào.
Sau đó chính là một ngày, kiến trúc sư vô tình gặp ông chủ trên xe buýt.
Kiến trúc sư thật ảo não.
Anh vẫn luôn nghĩ đến một ngày nào đó, anh tiến vào quán cà phê, đứng trước quầy hàng, sau đó ông chủ ngẩng đầu lên hỏi: “Quý khách muốn dùng gì?”; hoặc là có thể hai người gặp nhau trong thang máy của tòa nhà văn phòng nơi anh làm việc, trên tay ông chủ đang cầm mấy cốc cà phê, đến lúc đónhất định anh sẽ nói một câu: “Cà phê thơm quá!”.
Tóm lại, dù thế nào cũng không phải là gặp mặt trong tình huống khó xử như thế này.
Thậm chí đến câu “Cảm ơn”, kiến trúc sư cũng quên không nói, chỉ có thể ngây ra nhìn ông chủ mỉm cười nhét vào tay mình một tập phiếu giảm giá màthôi.
D
Kiến trúc sư nhìn suất cơm trước mặt. Anh chắclà bận đến phát điên rồi nên mới gọi điện đến quán cà phê đặt một phầnthức ăn nhanh. Mà không ngờ ông chủ cũng mang đến thật.
Ông chủ đợi cả nửa ngày, thấy kiến trúc sư chẳng có phản ứng gì, nụ cười trên mặt có phần cứng ngắc:
Tổng cộng… ba mươi tệ.
Lúc này kiến trúc sư rốt cuộc cũng có phản ứng, rút tiền trong ngăn kéo đưa cho ông chủ.
Ông chủ nhận tiền xong liền vô cùng vui vẻ, quay người chuẩn bị rời đi.
Kiến trúc sư đột nhiên đứng bật dậy, trông bộ dạng có vẻ hoảng loạn, còn bất cẩn làm đổ cốc nước trên bàn. Nước trong cốc nhỏ tí tách từng giọtxuống đất. Ông chủ kinh ngạc nhìn kiến trúc sư: “Anh sao thế?”
Kiến trúc sư im lặng một lúc, cuối cùng mới lắc đầu: “Không có gì”.
Mấy ngày tiếp theo, cứ đến chín giờ tối là kiến trúc sư lại gọi điện đến quán cà phê kêu một suất cơm.
Mà cơ hội kiếm tiền đã dâng đến tận cửa như thế, không lấy cũng uổng, vì thế ông chủ vẫn cứ theo lệ cũ mà làm.
Hôm nay, như mọi khi, đưa cơm đến, lấy tiền xong ông chủ đang chuẩn bị rời đi thì bị kiến trúc sư gọi lại:
“Cậu… có thể tặng tôi mấy cây vạn niên thanh không?”
“Vạn niên thanh?”
Câu trồng trước quán cậu chính là vạn niên thanh, bởi vì loại này vừa rẻvừa dễ trồng. Ông chủ nghi hoặc liếc một vòng đánh giá phòng làm việccủa kiến trúc sư, thấy bày không ít những bồn hoa giá cả thuộc hàng xaxỉ phẩm.
Cậu vẫn nghe nói người có tiền ăn sơn hào hải vị mãicũng chán, đôi lúc lại muốn thưởng thức cháo trắng dưa cải, nhẽ nào đếntrồng cây cũng thế? Có điều ông chủ vẫn cười đáp: “Được thôi, ngày maitôi đem đến cho anh”.
Có điều, “ngày mai” đã là cuối tuần, côngty của kiến trúc sư không làm việc, mà bản thân kiến trúc sư cũng phảiđi công tác ở tỉnh khác đến tận thứ Ba tuần sau đó mới trở lại.
Sáng đến làm, vừa mở cửa văn phòng làm việc đã thấy trên bàn mình đặt mộtgốc cây vạn niên thanh be bé, được nuôi trong cốc giấy dùng một lần.Kiến trúc sư đứng ngay cửa phòng, mím chặt môi.
Thư ký thấy vậytưởng sếp tổng không hài lòng, vội nói: “Tổng giám đốc Kỷ, hôm qua cómột người đàn ông nhờ tôi chuyển cho anh. Vừa đúng lúc phó tổng giám đốc Dương mở cửa phòng anh lấy tài liệu nên tôi mới tranh thủ để luôn trênđó. Hay để tôi tìm một cái bình thủy tinh trồng nó vào nhé?”.
Kiến trúc sư lắc đầu: “Không cần đâu”.
Qua một lúc sau, anh lại nói: “Thế này rất đẹp”.
Thư ký thấy thế, lại chuyển cho anh một túi giấy nhỏ: “Đây cũng là đồ mà vị khách đó nhờ tôi chuyển cho anh”.
Kiến trúc sư nhìn một cái: Là một tập phiếu ưu đãi còn dày hơn lần trước!
E
Ông chủ đứng sau quầy thu ngân tính toán số tiền kiếm được hôm nay, tiếp đó lại nhìn lên đồng hồ, đã đến chín giờ tối rồi.
Người ở công ty kiến trúc hôm qua nói tổng giám đốc của họ hôm nay sẽ về, tức là tối nay mình lại sắp phải qua đó đưa cơm rồi?
Có điều người kia lại chẳng hề gọi điện đến.
Ông chủ do dự liệu có nên gọi điện đặt trước luôn không, lát đỡ mất côngđợi lâu. Dù sao nếu vị tổng giám đốc đó không cần thì bản thân cũng cóthể giải quyết mà.
Đang nghĩ thế thì nghe thấy tiếng cửa quán cà phê mở ra. Ông chủ còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Chào quý khách, xinhỏi quý khách muốn dùng gì?”.
Một tờ phiếu ưu đãi xuất hiện trước mắt ông chủ, cậu lập tức ngẩng đầu lên.
Kiến trúc sư nghĩ: Cuối cùng cũng có một khởi đầu được một tý rồi.
F
Từ ngày hôm đó, kiến trúc sư thường xuyên đến quán cà phê của ông chủ.Thường thì anh sẽ gọi một cốc cà phê, sau đó ngồi ở góc trong cùng củaquán đọc sách.
Lúc đầu ông chủ cũng không để ý. Những nhân viêncông chức bận rộn trong mấy tòa nhà văn phòng quanh đây ít nhiều cũng có vài người hơi lập dị, ông chủ cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp phải.
Nhưng sự xuất hiện của kiến trúc sư lặp đi lặp lại nhiều lần rồi, ông chủphát hiện, hóa ra kiến trúc sư không thích cà phê. Mocha, latte,cappuchino,… mỗi lần ông chủ hỏi kiến trúc sư muốn dùng loại nào, anhcũng chỉ đáp một câu: “Gì cũng được”. Thế nhưng bất cứ loại nào, đếncuối cùng cũng chỉ thấy kiến trúc sư uống hai hớp, để lại hơn nửa cốc.
Rõ ràng là không thích, tại sao lại muốn gọi?
Thế là, lúc kiến trúc sư lần nữa bước vào quán, ông chủ cuối cùng cũngkhông nhịn được mà mở miệng hỏi: “Lại một cốc cà phê?”, ý là: Hay là đổi loại khác đi.
Nhưng kiến trúc sư lại chỉ gật đầu, sau đó tự mình đi đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.
Đã là ý muốn của khách hàng, ông chủ cũng không hỏi gì thêm nữa. Cậu tùytiện lấy hạt cà phê từ một trong mấy cái bình trên quầy, chuẩn bị chovào máy pha cà phê, mắt lại vô tình liếc đến chỗ kiến trúc sư đang ngồi.
Anh ta đang rất chăm chú xem một quyển sách ảnh.
Thần thái bình tĩnh điềm đạm hệt như bức ảnh trên tường ngày ấy ông chủ nhìn thấy.
Cậu không nhịn được nhìn thêm lần nữa, sau đó đặt đồ trong tay xuống.
G
Kiến trúc sư thấy bản thân mình dạo này thật kỳ quái. Lúc trước đi ngang qua quán cà phê này, anh thường nghĩ nơi này đông khách như vậy, bên trongkhông biết có phải có gì đặc biệt không.
Đến lúc bản thân tiếnvào rồi mới phát hiện, thực ra nơi này cũng giống như những quán cà phêkhác, rất bình thường mà thôi: cũng yên tĩnh như thế, cũng mở một loạinhạc nhẹ nhàng, cũng thoang thoảng hương cà phê nhàn nhạt như thế.
Rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng hết lần này đến lần khác kiến trúc sư vẫn thấy bản thân bước vào cái quán cà phê bình thường đó. Dường như anh rất thích nơi này thì phải, thích đến nỗi ngay cả khi bản thân mình không thích cà phê mà lần nào cũng gọi một cốc. Rốt cuộc là tại sao?
Tay kiến trúc sư lật sách, đầu lại không ngừng suy nghĩ vấn đề này.
Mãi một lúc sau, khi cuối cùng anh cũng nhớ ra mình phải uống thứ gì đó, nâng cốc lên, người lập tức ngẩn ra.
Cốc nước ông chủ đưa cho anh, không phải cà phê, là trà.
Có lẽ đã đặt trước mặt anh một lúc rồi, lá trà trong cốc đã nở ra không ít, màu xanh của lá sắp tràn cả ra ngoài cốc đến nơi.
Kiến trúc sư nhìn cốc trà trước mắt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại vừa có phầnkhó hiểu. Anh ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ, chỉ thấy người đó đang vội vội vàng vàng cúi đầu giả vờ tính toán sổ sách.
Kiếm trúc sư mím chặt môi.
H
Thực ra ngay khi đem trà đến xong, ông chủ đã thấy hối hận rồi. Thành thậtmà nói, cái việc tự ý đổi đồ uống khách đã gọi này là một hành động vừatệ hại lại vừa vô lý. Có điều dù sao thì việc cũng đã làm, ông chủ chỉcó thể trốn sau quầy thu ngân, len lén nhìn phản ứng của kiến trúc sư mà thôi.
Thế nhưng, không biết kiến trúc sư không để ý đến haychẳng thèm để ý, anh ta uống cốc nước hoàn toàn không giống những gìmình đã gọi trước đó mà cũng chẳng thấy đi đến hỏi tội ông chủ.
Mãi cho tới tận lúc thanh toán, kiến trúc sư rút tiền từ trong túi ra đưacho ông chủ, lúc này mới thuận miệng nói một câu: “Cà phê hôm nay thậtđặc biệt”.
Ông chủ hơi lúng túng, đành dày mặt trả lại tiền thừa cho kiến trúc sư: “Là món mới của bổn tiệm, hương Thiết quan âm, chỉdành riêng cho vị khách ngồi ở góc trong cùng mà thôi”.
Kiếntrúc sư nhận tiền xong cũng không vội rời đi, anh đặt tay lên mặt bàn,ngón tay gõ gõ nhẹ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, chỉ thấy kiến trúc sư nghiêm túc nói: “Vậy… tôi có thể xin phép bao chỗ đó làm chỗ ngồi riêng được không?”.
Còn chưa đợi ông chủ trả lời, kiến trúc sư đã rời khỏi quán cà phê.
Ông chủ dường như phải mất một lúc lâu mới hiểu được lời của anh, mắt lạinhìn về góc trong cùng của quán: Nơi đó không có người.
Không có người ngồi, chẳng có ai lật sách, cũng không có bóng dáng uống trà. Nơi đó chỉ có một chiếc cốc thủy tinh, nước bên trong đã bị uống hết, cònlại những lá trà màu xanh dính nơi đáy cốc nhìn từ xa giống như một hạtmầm đang đợi ngày đâm chồi nảy lộc vậy.
I
Vì câu nói trước khi rời đi của kiến trúc sư, cả ngày hôm đó ông chủ chẳng tập trung được vào việc gì.
Anh ta đùa sao?
Mình có phải nghiêm túc trả lời anh ta không?
Quan trọng nhất là, nếu anh ta thật sự muốn bao trọn gói cái chỗ đó thì mình phải tính tiền như thế nào?
Ông chủ cẩn thận cân nhắc một hồi, kết luận là chắc kiến trúc sư chỉ nóiđùa thế thôi. Buổi tối chẳng có mấy khách, nếu kiến trúc sư đến thì cáichỗ kia hầu như không có ai ngồi, thật sự cũng chẳng cần phải bao chỗ đó làm gì. Nghĩ đến đây, ông chủ khẽ bĩu môi: “Trò đùa này thật chẳng vuitý nào”.
Tối hôm sau, kiến trúc sư đến quán cà phê như thườnglệ. Như mọi khi, anh lại ngồi vào chỗ cũ nghiêm túc đọc sách, hoàn toànkhông nhắc gì đến câu nói ngày hôm trước cả. Nói cho đúng thì, hôm nayanh còn chẳng mở miệng nói muốn uống gì nữa kìa. Thế nhưng ông chủ vẫnlàm một cốc trà Thiết quan âm cho kiến trúc sư.
Lúc bưng đồ uống đến, ông chủ thấy tập tranh trên bàn kiến trúc sư có rất nhiều nhữngbản thiết kế các căn hộ khác nhau, nhìn vô cùng đặc biệt, bởi vậy cậukhông kìm được mà nhìn lâu thêm một chút.
Kiến trúc sư nhận ra điều đó, liền chỉ vào mấy căn nhà kia, hỏi: “Cậu thấy căn nào đẹp nhất?”.
Ông chủ chỉ vào một bức: “Cái này”.
Kiến trúc sư nhìn cậu, nói: “Mắt nhìn tốt đấy”.
Ông chủ không hiểu lắm, mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy kiến trúc sư nóitiếp: “Căn hộ đó đắt nhất trong số những căn nhà này”.
Ông chủ đột nhiên nghĩ, có lẽ trà Thiết quan âm hôm nay phải thu tiền nhiều hơn một tý.
J
Kiến trúc sư dạo gần đây đã thay đổi rồi.
Toàn bộ nhân viên trong công ty đều cảm nhận được.
Mặc dù kiến trúc sư là tổng giám đốc nhưng anh chẳng phải dạng lãnh đạo khó tính, chỉ là có hơi nghiêm túc, ít nói ít cười, không giống như phótổng giám đốc, người lúc nào cũng có thể ngồi cùng một chỗ với đám nhânviên mà trêu đùa, cười cợt. Quanh kiến trúc sư luôn có một loại khí chất “người lạ cấm lại gần” bao phủ.
Thế nhưng mấy ngày này, rất nhiều nhân viên trong công ty đều thấy tổng giám đốc nhà mình hình như đã hơi thay đổi.
Tỷ như, giữa buổi họp mà kiến trúc sư còn mất tập trung.
Hôm đó là một đồ án thiết kế được mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, ấythế mà một người luôn luôn rất cẩn thận, chưa từng làm việc qua quýt cho xong như kiến trúc sư lại chẳng mấy để tâm, mắt nhìn ra ngoài cửasổ.Nhìn chăm chú đến nỗi phó tổng giám đốc gọi đến ba lần kiến trúc sưmới giật mình quay lại.
Chuyện này trước đây tuyệt đối chưa từng xảy ra.
Hay ví như, tổng giám đốc lại rất để ý chăm sóc đến một cốc cây.
Trên bàn làm việc của kiến trúc sư có một chậu cây vạn niên thanh phát triển càng lúc càng tốt. Mỗi ngày đều thấy tổng giám đốc tưới nước, lại còndùng giấy ướt lau sạch từng phiến lá cho nó nữa.
Một người đàn ông lạnh lùng như kiến trúc sư, ấy thế mà khi làm mấy chuyện này lại vô cùng nghiêm túc và tỉ mỉ.
Những chuyện này, trước đây cũng chưa từng thấy qua.
Khi các nhân viên trong công ty kiến trúc thảo luận về sự thay đổi của sếptổng nhà mình, tất cả đều cho rằng những thay đổi này là vô cùng tốt:Đột nhiên họ phát hiện ra vị tổng giám đốc ngồi tít trên cao, xa rờiquần chúng kia thật ra cũng chỉ là một người bình thường, cũng có tìnhcảm như bao người khác, khiến các nhân viên cảm thấy khoảng cách giữaanh và chính mình như gần hơn.
Có điều bọn họ không biết mộtchuyện, tổng giám đốc cuối cùng vẫn là tổng giám đốc, có những lúc gặpphải khó khăn thì phản ứng cũng khác người thường.
K
Kiến trúc sư nhẩm tính thời gian, đã là ngày thứ ba rồi.
Từ ngày anh nói với ông chủ về việc muốn bao chỗ ngồi đó đã là ngày thứba, nhưng vẫn không thấy ông chủ trả lời gì cả. Cậu ta chắc cho là anhđang nói đùa rồi.
Thế nhưng kiến trúc sư lại rất nghiêm túc đấy, anh rời khỏi quán cà phê vội vàng như thế thực ra chỉ là để cho ông chủ có nhiều thời gian cân nhắc hơn, đồng thời thể hiện thái độ nghiêm túccủa mình mà thôi.
Kiến trúc sư đột nhiên cảm thấy mất tinh thần. Anh có thể vẽ một bản đồ án rất đẹp trong thời gian vô cùng ngắn nhưngnghĩ ngợi suốt bao lâu cũng không hiểu được, rốt cuộc phải làm sao mớicó thể…
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể có cái gì, bản thân anh cũng không biết.
Ngày thứ tư, kiến trúc sư lại đến quán cà phê như mọi khi, nhưng không giống những ngày trước, thay vì đi thẳng tới chỗ quen thuộc của mình, anh lại tiến đến trước quầy bar, dáng vẻ có phần hơi do dự.
Ông chủ thấy hơi bất ngờ: “Sao thế? Anh muốn dùng khác mọi khi à?”.
Kiến trúc sư nhịn không được, cất tiếng: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, chuyện hôm trước tôi nói với cậu …”.
Ông chủ ngây ra một chút, sau đó trông như vừa hiểu ra điều gì: “… Ồ, chuyện đó à… ừ, được thôi”.
Kiến trúc sư im lặng một lúc, đưa tay ra: “Có gì làm chứng không?”.
Ông chủ nhìn kiến trúc sư không chớp mắt, cố gắng nhận rõ xem anh ta rốtcuộc có phải đang đùa không. Nhưng mặt kiến trúc sư chẳng thể hiện bấtcứ cảm xúc nào cả.
Ông chủ bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, có cần tôi ký tên cho anh không?”.
Sau đó ông chủ tùy tiện lấy một cây bút, kéo tay kiến trúc sư lại, viết tên mình lên lòng bàn tay anh ta: Ừm, thế này là được rồi chứ?
Kiến trúc sư dường như có phần nghi hoặc, anh nhìn ông chủ, lại nhìn xuốngtay mình, nhịn không được nắm chặt tay lại, sao đó lại thả lỏng ra. Têncủa ông chủ vẫn nằm yên ổn trong lòng bàn tay.
Khóe miệng kiến trúc sư khẽ cong lên.
Chỉ một độ cong nhỏ thế thôi, giống như mặt trăng tan vào giữa bầu trờiđêm, lại khiến người ta không nhịn được mà muốn với lấy nó, len lén giấu thật kỹ.
Kiến trúc sư nhanh nhẹn với lấy cây bút trên tay ôngchủ, sau đó học tập người đối diện, cũng ký tên mình vào lòng bàn tayđối phương. Tiếp theo anh lật bàn tay lại, bắt tay ông chủ một cái thậtmạnh, hai lòng bàn tay áp chặt vào nhau, tên của hai người cũng dán sátkhông rời.
Kiến trúc sư nhìn ông chủ, nghiêm túc nói:
“Hợp tác vui vẻ.”
L
Thực ra ông chủ cũng không hiểu cái gọi là “chỗ ngồi riêng” rốt cuộc nghĩalà gì. Có điều mấy ngày sau đó, ông chủ bắt đầu hối hận, tại sao mìnhkhông thu tiền của kiến trúc sư cơ chứ?
Lúc trước mỗi lần kiếntrúc sư đến ngồi vị trí đó, phần lớn thời gian đều là đọc sách, đến lúcra về cũng cầm sách về theo. Thế nhưng bây giờ, anh ta đến đây phê duyệt công văn, vẽ đồ án, mang theo một chồng ảnh để nghiên cứu, hoặc nhẹnhàng gõ bàn phím viết cái gì đó. Vì ngày nào cũng đến nên có rất nhiềuđồ cứ để luôn ở đó, không đem về, ví như sách vở, giấy vẽ, bút chì,thước kẻ, thậm chí đến cả bản hợp đồng anh chưa đọc cũng để trên bàn.
Ông chủ cho rằng mình nên tức giận: Quán cà phê của cậu cũng chỉ be bé nhưmột căn nhà thôi, ấy thế mà còn bị người ta cắt phéng mất một miếng,chuyển vào định cư trong đó luôn nữa chứ.
Thế mà chẳng hiểu sao, ông chủ cố gắng một lúc, lại phát hiện bản thân chẳng cách nào tức giận được cả. Quả thật khiến người khác ảo não không thôi.
Có điều,mỗi lần gần về, kiến trúc sư đều dọn dẹp gọn gàng đồ đạc trên bàn nóichung cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa bản thân mình quả thực làđã có giao hẹn với anh ta rồi.
Ông chủ cúi đầu nhìn xuống taymình, tên của kiến trúc sư đã chẳng thấy đâu nữa rồi, nhưng lúc cậu nắmchặt bàn tay, dường như vẫn có thể cảm thấy hơi ấm nơi bàn tay anh tatruyền tới lòng bàn tay hôm ấy.
M
Dạo gần đây kiến trúcsư đã thay đổi phương pháp làm việc của mình đôi chút, anh sẽ đem một ít chuyện nhẽ ra phải hoàn thành trong giờ làm đến giải quyết ở quán càphê.
Mỗi tối, ông chủ ở phía trước tính toán sổ sách, rửa cốcchén, sắp xếp, lau chùi bàn ghế, còn kiến trúc sư ngồi ở cái bàn góctrong cùng của quán đọc tài liệu, viết gì đó. Đôi lúc hai người nóichuyện vài câu, cũng có những khi cả buổi tối chẳng ai nói với ai câunào.
Mọi chuyện dường như chẳng có gì đặc biệt, nhưng kiến trúcsư lại cảm thấy mình dường như đã mê muội trong đó rồi. Anh không biếtnhư thế là tốt hay xấu, chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định, đólà anh đã để mặc cho bản thân mê muội như vậy.
Kiến trúc sư thởdài một tiếng, ngẩng đầu lên lại phát hiện nhân viên của mình đang trợntròn mắt nhìn bản thân chằm chằm. Anh đột nhiên nhớ ra, lúc này đangtrong giờ họp.
Phó tổng giám đốc nhẹ ho khan một tiếng: “Tổnggiám đốc Kỷ, về đồ án thiết kế trung tâm hội nghị của Viện khoa học kỹthuật này…”.
Kiến trúc sư cúi đầu nhìn báo cáo trên tay, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “… Hơi mệt rồi”.
Phó tổng giám đốc & đám nhân viên: “…”.
Kiến trúc sư lại nói tiếp: “Lần trước nghe ai nói, hình như dưới nhà có một quán cà phê trông cũng được lắm…”.
Phó tổng giám đốc lập tức hiểu ý: “… Buổi họp hôm nay cũng đã kéo dài khálâu rồi, mọi người nghỉ ngơi chốc lát. Tôi và tổng giám đốc Kỷ sẽ mờimọi người uống cà phê, ai cũng có phần cả. Tiểu Trần, cô giúp tôi đi mua nhé”.
Cả phòng họp hoan hô vang dội.
Mọi người ai vềchỗ người nấy, kiến trúc sư lại một mình ngồi nguyên trong phòng họp.Một lúc sau, trong công ty tràn ngập hương cà phê, xem ra đồ uống đã đến nơi rồi.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng họp, chắclà thư ký đưa cà phê vào. Kiến trúc sư đến đầu cũng không ngẩng lên,nói: “Tôi không uống cà phê, mọi người cứ uống đi”.
“Vậy sao lúc trước lần nào vào quán của tôi anh cũng gọi nó?”
Kiến trúc sư ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ đang đứng dựa vào cửa, mỉm cười.Thế là anh lập tức bày ra bộ mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp: “Tôi chỉ thích một loại cà phê thôi”.
Ông chủ đi lại gần, đặt cốctrà lên bàn kiến trúc sư, nói: “Nể mặt anh mua nhiều đến thế, bổn tiệmtặng miễn phí một suất cà phê. Là hương vị anh thích, Thiết quan âmđấy”.
Kiến trúc sư hiểu ra, gật gật đầu: “Thế tức là, những người khác đều phải dùng tiền mua, còn cốc này là ‘vô giá’, đúng không?”.
Ông chủ không nhịn được, thầm nghĩ: Người này dạo gần đây hay cười thật đấy.
N
Thật ra niềm vui lớn nhất của cuộc sống có lẽ chính là mỗi ngày trải qua đều không giống nhau. Cho dù rõ ràng ngày ngày bạn đều làm những việc nhìngiống hệt như những ngày trước đó, tỷ như: thức dậy, đánh răng rửa mặt,xuống lầu mua đồ ăn sáng, chạy vội đến mở cửa quán cà phê, sau đó từ rất xa, đột nhiên lại nhìn thấy một người đứng ngay trước cửa quán.
Loại khác biệt này, có đôi lúc chúng ta còn gọi là “niềm vui bất ngờ”.
Ông chủ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thấy kiến trúc sư đến quán vào buổi sáng.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh lam đậm, tay áo xắn lên đến tận khuỷu làm lộ ra làn da trắng; trên tay còn cầm một túi ni-lông, không biết bêntrong đựng gì. Nhìn bộ dạng này, có lẽ đã đợi được một lúc rồi.
Ông chủ vừa mở cửa quán cà phê mời kiến trúc sư vào, vừa hỏi: “Sớm thế này, anh đến có việc à?”.
Kiến trúc sư gật đầu, nói: “Cậu có thể xem giúp tôi nó bị làm sao không?”,vừa nói anh vừa mở túi ni-lông ra, bên trong là một cốc giấy có trồngcây vạn niên thanh.
So với lúc ông chủ đem tặng thì cây vạn niên thanh này đã lớn lên không ít, lá cây cũng nhiều hơn, mọc xanh mướt, có thể thấy là nó được chăm sóc rất tốt. Chẳng qua là đoạn đầu vài cái lákhông biết vì sao lại bị đen, hơn nữa còn rủ xuống, giống như đã chếtrồi vậy.
Ông chủ lấy kéo, trực tiếp cắt hết chỗ màu đen đi, sauđó lại cắt một đoạn cành dài ra, đem trồng vào hai cái bình thủy tinhkhác.
Ông chủ đưa hai cái bình đến trước mặt kiến trúc sư: “Được rồi đấy, phần lá bị đen cắt đi rồi thì sẽ không sao nữa đâu. Có điềubây giờ cái cây này đã lớn lên rồi, cốc giấy hơi nhỏ, tốt nhất là chianó vào hai bình thủy tinh để nuôi. Anh đem đi đi”.
Kiến trúc sư lộ vẻ nghi hoặc: “Như thế này… là được rồi à?”.
Ông chủ nhướng mày: “Anh muốn trả tiền phí phục vụ à?”.
Kiến trúc sư chăm chú nhìn hai bình vạn niên thanh mới được chiết ra, chỉvào những cái lá đã bị cắt bỏ phần đen đi: “Chỗ này còn mọc ra được nữakhông?”.
Ông chủ lắc lắc đầu.
Kiến trúc sư: “Đến cậu cũng không có cách nào làm chúng mọc lại à?”.
Ông chủ: “…”.
Ông chủ nghĩ một lúc, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi vào những cái lá bị cắtđó, nói: “Vậy để tôi thổi một chút, thổi một chút sẽ không sao nữa đâu”.
Kiến trúc sư nhìn ông chủ đầy kinh ngạc.
Lúc này ông chủ mới chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình rốt cuộc làngốc nghếch đến cỡ nào, thật sự là quá mức ấu trĩ! Mặt cậu bắt đầy nónglên, cảm thấy mình phải giải thích một chút.
Có điều, giải thích thế nào bây giờ?
Nói là, anh bảo “đến cậu cũng” làm tôi phổng mũi rồi sao?
Nói là, trông anh có vẻ buồn nên tôi muốn an ủi anh một chút à?
Hình như nói gì cũng không ổn, thế là ông chủ quyết định đỏ mặt đứng im, không thốt tiếng nào.
Chín giờ sáng, ánh nắng mùa xuân dịu dàng rải những vệt nắng xuống mặt đất,mang theo cả những âm thanh xao động của cuộc sống hằng ngày tiến vàoquán cà phê nho nhỏ: tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng bánh xe ôtô chạy trên mặt đường, tiếng chim kêu, còn có tiếng hát ê a vang lên từ đài radio của nhà ai đó…
Ừm, nghe kỹ thì, còn có cả âm thanh của sự đâm chồi nảy lộc.
O
Đã là lần thứ ba trong ngày ông chủ bỏ máy tính trên tay xuống rồi. Cậukhông thể tập trung tinh thần được, mà đầu sỏ gây nên chuyện này thì còn ai khác ngoài kiến trúc sư.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ông chủ thấy quan hệ giữa mình và kiến trúc sư dường như có hơi… mờ ám. Chuyện này khiến tâm thần cậu bất ổn, thậm chí còn nhớ lại những chuyện trước kia.
Không sai, ông chủ là người đồng tính, hơn nữa trước đây rất lâu cũng từng có bạn trai.
Giống như mấy quyển tiểu thuyết tình tiết trăm năm như một, chẳng có tý sángtạo nào viết, bọn họ cũng từng một thời yêu đương oanh liệt, ông chủ còn không ngại vì người mình yêu mà thú nhận với gia đình chuyện mình đồngtính, đến cuối cùng còn làm đến mức cắt đứt quan hệ với người nhà. Nhưng cậu không hối hận, ông chủ cho rằng tình yêu giữa hai người bọn họ dũng cảm và đẹp đẽ như thế, không có gì quan trọng hơn là hai người cùng yêu thương nhau cả.
Đáng tiếc, xuất diễn này của bọn họ, đến cuốicùng vẫn không thắng nổi hiện thực: Người cậu yêu đã về quê cưới vợ sinh con; còn ông chủ thì mở một quán cà phê.
Anh là anh, tôi làtôi, bọn họ mỗi người lại quay lại quỹ đạo của riêng mình, dường nhưcuộc sống vốn phải như vậy. Những việc trước đây xảy ra tất cả chỉ làmột sai lầm mà thôi. Có điều ông chủ hiểu rõ, bản thân đã chẳng thể quay đầu lại nữa rồi.
Theo lý mà nói, ông chủ không phải loại ngườisuy nghĩ cố chấp, bảo thủ, quá khứ dù sao cũng đã xảy ra, từ sớm cậu đãnên tìm một tình yêu mới. Chỉ là nam nữ tìm được một người đôi bên vừa ý lẫn nhau, nguyện ở bên nhau đã rất khó khăn rồi, nói gì đến đồng tínhnhư cậu.
Ông chủ lại là một người rất kiêu ngạo, về phương diệntình cảm tuyệt đối không chọn bừa, bởi vậy cậu luôn cho rằng, có khi đến tận lúc già rồi cậu vẫn sẽ một mình, cứ thế mà sống qua hết cuộc đờinày thôi. Từ sớm cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc đó rồi.
Thế nhưng bây giờ, cậu lại gặp kiến trúc sư.
Rõ ràng hai người chẳng hiểu gì về nhau nhưng lại cứ như đã quên biết từ lâu lắm rồi vậy.
Mỗi buổi tối kiến trúc sư đều sẽ có mặt ở quán cà phê, bất kể gió mưa. Phần lớn thời gian, hai người ai làm việc nấy, đôi lúc ngẩng đầu nhìn vềphía anh ta thì phát hiện anh ta cũng đang nhìn cậu. Lúc ấy, người kiasẽ cười nhẹ, sau đó khóe môi cong lên giống như một vầng trăng khuyếtnho nhỏ.
Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com
Không biết bao nhiêu là ông chủ đã muốn đem vầng trăng đó hái xuống, nuốt luôn vào bụng.
Ý nghĩ đó càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.
P
Kiến trúc sư cảm thấy hôm nay ông chủ có gì đó không ổn.
Cả buổi tối, cậu chẳng nói lấy một lời, cứ cắm đầu làm việc. Mặc dù trướcđây cũng có đôi lúc như thế, nhưng kiến trúc sư vẫn nhận ra được hôm nay có gì đó rất khác.
Đến lúc tính tiền, ông chủ cũng chẳng ừ hữlấy một tiếng, thậm chí còn không thèm liếc kiến trúc sư một cái. Đếnđây thì kiến trúc sư đã nhìn không nổi, mở miệng hỏi: “Cậu sao thế?”.
Ông chủ ngẩng đầu lên, bộ dạng có chút kỳ quái nhìn kiến trúc sư: “Hôm qua tôi có một giấc mơ, mơ thấy anh”.
Kiến trúc sư bật cười: “Thế à? Mơ thấy gì?”.
Ông chủ trầm mặc một lúc, nói: “Tôi mơ thấy chúng ta hẹn nhau đến bể bơichơi. Trước bể bơi có một cái ghế dài, tôi đến trước nên ngồi xuống đóđợi, đợi hoài đợi mãi, đợi đến lúc trời tối đen rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu”.
Kiến trúc sư ngẩn ra, anh hoàn toàn không đoán được là loại giấc mơ như thế.
Ông chủ thấy đối phương như thế thì cười: “Đây là một giấc mơ thôi, đừngxem là thật. Có điều nếu anh muốn bồi thường thì tôi cũng không ngạiđâu, hoan nghênh nhân viên của anh ngày ngày đến đây làm khách”.
Kiến trúc sư cúi đầu cười một tiếng, không nói gì, cũng chẳng rời đi, dường như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
Ông chủ nhìn người trước mặt, cắn cắn môi, cuối cùng mở miệng: “Anh… cuối tuần có rảnh không?”.
Kiến trúc sư giật mình ngẩng lên, nghi hoặc nhìn ông chủ.
Ông chủ tỏ vẻ thờ ơ cúi xuống ấn số vào máy tính: “Ừm, ý tôi là… Gần đây ởtrung tâm triển lãm quốc gia có một cuộc triển lãm về các sản phẩm thủytinh, tôi rất thích, chúng ta… chúng ta… hay là cùng đi xem đi”.
Kiến trúc sư mím chặt môi.
Ông chủ lúng túng: “… Chỉ là… dạo gần đây thấy hơi mệt… muốn nghỉ ngơi mộtngày cho thoải mái… nhưng nếu anh không có thời gian thì…”.
“Được thôi.”
“Hả?”
Giọng kiến trúc sư rất nhẹ, ông chủ hơi nghi ngờ mình có phải vừa nghe nhầm không.
Kiến trúc sư nhắc lại lần nữa: “Được thôi”.
Ông chủ ngẩn ra nhìn anh: “Vậy…”.
Kiến trúc sư bật cười: “Chín giờ sáng Chủ nhật gặp nhau ở cổng vào trung tâm triển lãm quốc gia”.
Q
Ông chủ cũng chẳng biết mình vượt qua hai ngày còn lại như thế nào, nhưngtóm lại, tám giờ sáng Chủ nhật cậu đã đứng trước trung tâm triển lãmquốc gia.
Ông chủ rất căng thẳng.
Một hồi cậu nghĩ,không biết kiến trúc sư có biết đây là buổi hẹn hò “hàng thật giá thật”không; một hồi lại thấy bản thân rối rít lên thế này cứ như đàn bà congái ấy, thật phiền phức chết được.
Hiện tại cậu cũng chẳng cócách nào làm dịu bớt cảm xúc nôn nóng trong lòng, chỉ đành hết lần nàyđến lần khác rút điện thoại ra xem giờ. Ngay sau đó, cậu đột nhiên nhậnra một điều, hai người bọn họ ngoài tên đối phương ra thì đến số điệnthoại cũng chẳng biết, căn bản chỉ là những người xa lạ mà thôi. Tráitim khô khan, nóng rực của ông chủ cuối cùng cũng thấy hơi lạnh: Chuyệnnày thật quá vớ vẩn rồi!
Cậu lúc trước đầu óc hâm hấp thế nào mà lại cảm thấy mình và kiến trúc sư có gì mờ ám chứ? Thậm chí còn chủđộng hẹn anh ta ra ngoài.
Thật buồn cười. Hai người bọn họ đến bạn bè còn chẳng phải.
Thế nhưng
Thế nhưng…
Trước cổng trung tâm triển lãm đã lục tục có không ít người đến, lại đợi thêm một lúc thì nghe thấy tiếng người nói: “Có thể vào được rồi”.
Ông chủ siết chặt di động trong tay: Chín giờ hai phút.
Kiến trúc sư vẫn chưa xuất hiện.
Anh ta đột nhiên có việc gấp sao?
Anh ta gặp phải chuyện gì rồi?
Anh ta thực ra là đã đến rồi, có điều không có số điện thoại nên không tìm được người?
Không không không, cuộc sống không giống như phim truyện, không có nhiềunhững tình cảnh “lướt qua nhau” vui buồn lẫn lộn như thế.
Ôngchủ thở một hơi thật dài: Quả nhiên là bản thân mình nghĩ nhiều rồi. Cậu không biết bây giờ nên cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm hay đau khổ. Lạinhớ đến giấc mộng lần trước, có lẽ, nó đã trở thành lời tiên tri rồi.
R
Ngồi trên xe, kiến trúc sư nhìn đồng hồ: Tám giờ năm mươi phút. Từ bãi đỗ xe đi bộ đến cửa trung tâm triển lãm mất tầm hai phút. Vì giấc mơ của ôngchủ, anh cảm thấy mình phải bắt đầu rời khỏi bãi gửi xe tầm tám giờ nămmươi tám phút, sau đó đúng chín giờ thì xuất hiện.
Thật ấu trĩ quá.
Bản thân kiến trúc sư cũng thấy buồn cười, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ôngchủ đang đứng ở nơi nào đó đợi mình, anh liền cảm thấy trái tim ấm hẳnlên.
Kiến trúc sư luôn tin rằng về phương diện tình cảm, bảnthân cũng bình thường, không đến nỗi chậm hiểu lắm, cũng không giốngnhững người khác ngay lập tức có thể nhìn thấu suốt mà lấy tình cảm rachơi đùa.
Anh thuộc dạng người chậm mà chắc. Chậm cũng có cáitốt của nó. Chậm một chút, anh mới có thể nhìn rõ hơn một chút, nghĩ kỹhơn một chút.
Tỷ như về ông chủ. Anh biết, mình thích ông chủ,thậm chí còn là loại thích vượt quá cả khả năng tưởng tượng của bảnthân. Vì thích, nên anh mới bị phân tâm, mới thất thần, mới khát vọngđược ở mãi trong quán cà phê, mới nhịn không được mà suy đoán mọi thứliên quan đến ông chủ, đây toàn là những cảm giác trước giờ anh chưatừng trải qua.
Rồi dần dần, anh bắt đầu trở nên tham lam, chútthời gian buổi tối mỗi ngày gặp ông chủ đã không còn thỏa mãn được anhnữa, anh muốn nhiều hơn thế,
Anh rất chắc chắn.
Kiếntrúc sư xuống xe, đi bộ về phía cổng triển lãm. Dường như anh chưa từngtỉnh táo thế này, hai phút đi bộ cũng trở nên vừa rõ ràng lại vừa sâusắc.
Một phút mười lăm giây, anh nhìn thấy ông chủ đang đứng trên thềm cửa nhìn ngóng bốn phía.
Một phút ba mươi tư giây, anh nhìn thấy ông chủ cuối cùng cũng đã nhận ra anh.
Một phút năm mươi mốt giây, anh đứng trước mặt ông chủ.
Ông chủ trợn tròn mắt, nhìn có vẻ vừa bất ngờ vừa vui mừng, lại có đôi phần không dám tin: “… Anh… anh đến muộn rồi…”.
Đến muộn?
Kiến trúc sư nhíu mày, cầm lấy điện thoại của ông chủ, lại nhìn xuống chiếcđồng hồ đeo trên tay mình, thở dài một tiếng: “Thời gian của chúng tachênh nhau năm phút, không biết là của cậu nhanh hay của tôi chậm nữa”.
Ông chủ chợt hiểu ra: “Ồ, ra là thế, tôi suýt chút nữa còn tưởng giấc mơ của mình ứng nghiệm rồi chứ…”.
Cậu dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “Thật ra cho dù anh có khôngđến cũng bình thường thôi, dù sao chúng ta cũng không thân lắm. Anh xem, đến cả số điện thoại của anh tôi còn không biết…”.
Kiến trúcsư: “… Điện thoại của tôi có số của cả loạt các công ty chuyển phátnhanh, nhưng tôi hoàn toàn chưa từng có ý định đi xem triển lãm vớihọ…”.
Ông chủ: “…”.
Kiến trúc sư: “Bởi vậy, bây giờ chúng ta đã tính là thân thiết hơn chút nào chưa?”.
Ông chủ cuối cùng cũng nở nụ cười: “Ừ, đủ tiêu chuẩn cùng đi xem triển lãmvới nhau rồi. Đi thôi”, nói xong liền đi thẳng về phía trước.
Kiến trúc sư lại gọi giật cậu lại: “Đợi tý đã”, sau đó tháo chiếc đồng hồbên tay trái ra. Đó là một chiếc đồng hồ cơ của nam, kiểu dáng thờitrang nhưng đơn giản, nhìn qua thì thấy cũng đã dùng được một thời gianrồi…
Kiến trúc sư đeo chiếc đồng hồ đó vào tay ông chủ.
Ánh mắt ông chủ nhìn chiếc đồng hồ có hơi mờ đi.
Kiến trúc sư: “Được rồi đấy”.
Ông chủ không nhịn được mà hỏi: “Sao lại đưa đồng hồ cho tôi?”.
Kiến trúc sư: “Ừm, đây là quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ!”.
Ông chủ lắc đầu: “Anh nhầm rồi, hôm nay không phải sinh nhật tôi”.
Kiến trúc sư cũng không để ý: “Nếu sinh nhật cậu ở sau ngày hôm nay thì xemnhư tôi chúc mừng sinh nhật cậu trước; nếu sinh nhật cậu đã qua rồi thìđây là quà tặng bù”.
Ông chủ thật sư chẳng biết phải nói gì: “…Không được, ở đâu ra cái kiểu tặng quà như thế, tôi không nhận được đâu. Hơn nữa cái đồng hồ này vừa nhìn là biết rất đắt tiền, tôi…”.
Tay trái của kiến trúc sư bao phủ tay phải của ông chủ. So với lần đầu tiên giao hẹn, tay phải của anh nắm lấy tay phải của cậu, động tác lần nàylại giống một nghi lễ hơn.
Ông chủ đột nhiên chẳng thế thốt lênđược lời nào. Kiến trúc sư cuối cùng cũng nở nụ cười, nhẹ giọng nói:“Chúng ta chênh nhau năm phút, tôi thấy quá xa xôi rồi. Bởi vậy bây giờ, tôi sẽ đem hết thời gian của mình tặng cho cậu”.
S
Bởi vậy, đây là tỏ tình… đúng không?
Từ sau ngày kiến trúc sư đứng trước cửa triển lãm nói với ông chủ câu đó,anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện ấy nữa. Thậm chí buổi tối đến quáncà phê cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường.
Ông chủ căm tứcnghĩ cái người này thật đáng ghét, cứ lấp la lấp lửng như thế mà vứt ramột câu, hại cậu cứ phải vắt óc ra đoán xem câu đó có ý nghĩa gì.
Không nên như thế!
Cậu cũng không phải thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi chơi trò đánh đố với ý trung nhân, tình cảm của người lớn, lẽ nào không phải nên đơn giản mànhanh gọn một chút?
Buổi tối, kiến trúc sư như thường lệ bướcvào quán, đến chỗ ngồi quen thuộc chuẩn bị làm việc thì ông chủ đã ngồixuống trước mặt anh. Cậu nói với vẻ nghiêm túc: “Việc của tôi đều đã làm xong cả rồi… không bằng… chúng ta nói chuyện chút đi”.
Kiến trúc sư gập đám hồ sơ lại, mặc dù có hơi bất ngờ nhưng vẫn cười: “Được thôi, cậu muốn nói chuyện gì?”.
Ông chủ nghĩ một chút: “Sao anh lại thích cái chỗ ngồi này?”.
Kiến trúc sư: “Bởi vì khoảng cách từ đây đến cửa vào là khoảng cách an toàn nhất”.
An toàn?
Loại an toàn gì cơ?
Bởi vì cách xa cậu nên mới an toàn sao?
Kiến trúc sư dường như đọc được suy nghĩ của ông chủ, ho khẽ một tiếng: “Xa quầy bar nhất thì có lợi cho việc… quan sát”.
Ông chủ lại càng mờ mịt: “Quan sát? Anh muốn quan sát cái gì?”.
Kiến trúc sư cúi đầu cười một tiếng: “Quan sát thứ mình thích”.
Ông chủ không hiểu tại sao lại cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Ông chủ không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Tiền. Đó mới là thứ an toàn nhất”.
Kiến trúc sư ngây ra, sau đó gật gật, tiếp đó lại tiếp tục lắc lắc đầu.
Ông chủ có phần bất đắc dĩ: “Anh cuối cùng là có cùng quan điểm hay không thế?”.
Kiến trúc sư không trả lời, chỉ nói: “Có phải hôm nay cậu có chuyện gì không?”.
Ông chủ nhìn người trước mặt, trong lòng thật sự muốn hỏi thẳng một câu: Có phải anh thích tôi không? Nếu là thế, thật trùng hợp quá, tôi cũngthích anh. Thế nhưng cậu không thốt ra miệng được. Dường như sự dũng cảm để có thể thẳng thắn nói ra cảm xúc của mình, cậu đã mất từ lâu rồi.
Bởi vậy ông chủ chỉ lắc đầu.
Kiến trúc sư: “Nếu cậu không có chuyện gì thì ngược lại tôi có đấy”.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngày kia mấy người bạn của tôi tới chơi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé”.
Ông chủ sững ra, buột miệng: “Ra mắt gia đình à?”.
Kiến trúc sư không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ông chủ mặt đỏ hồng: “Không phải, thật ra ý tôi muốn nói là, có bữa cơm miễn phí đương nhiên tôi rất vui lòng đi”.
Kết quả cả buổi tối hôm đó, ông chủ vẫn không có được câu trả lời mà mình muốn.
Hay nói cách khác, câu trả lời mà cậu muốn, có lẽ đến chính bản thân cậu cũng không biết nó thế nào.
T
Thật ra câu “ra mắt gia đình” mà ông chủ buột miệng nói đó quả thật không sai, kiến trúc sư đúng là có chút ý này.
Mặc dù hai người họ thậm chí còn chưa chính thức qua lại với nhau, nhưngkiến trúc sư thật sự là không thể nhịn được nữa, muốn nhân cơ hội bạn bè đến thăm mà đem ông chủ đi gặp họ. Đều là mấy người bạn kết giao đãnhiều năm, đôi bên đều rất ăn ý, nói theo một cách khác, thực ra đây làmột loại “hỏi ý kiến”.
Mặc dù lúc kiến trúc sư giới thiệu ông chủ cũng chỉ nói ngắn gọn: Bạn tôi.
Bạn tôi. Ông chủ nghĩ, đây cũng là một đáp án hợp tình hợp lý.
Không khí trên bàn ăn rất náo nhiệt, bạn bè kiến trúc sư tính cách đều rấthào sảng, uống mấy cốc rượu vào bụng liền xưng huynh gọi đệ với ông chủngay.
Chẳng qua ông chủ cũng để ý thấy trong số bạn của kiếntrúc sư có một người tên là Nghiêm Mục, dường như không thích cậu lắm.Cả buổi tối cậu ta chẳng nói được mấy câu, nhưng một khi đã nói thìkhông khí trên bàn tiệc đều trở nên có phần gượng gạo, ví như lúc này:
“Đồng hồ của anh đâu rồi?”
Bàn tiệc vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt, lúc này hình như im lặng hẳn đi.
Kiến trúc sư lãnh đạm nói: “Nó đến nơi nó nên ở lại rồi”.
Nghiêm Mục cười một chút, không nói gì nữa.
Ông chủ nhất thời có cảm giác vô cùng khó diễn tả. Trong một vài khoảnhkhắc, con người ta thường rất mẫn cảm. Chỉ mấy chữ bình thường chẳng cógì đặc biệt nhưng ông chủ lại nghe ra được mùi vị khác thường.
Cậu không nhịn được mà lén nhìn sang kiến trúc sư bên cạnh, người đó vẫnđang rất chuyên tâm chiến đấu với cái đùi dê. Miếng sụn trên đó có vẻto, anh ta dường như chẳng biết làm thế nào, thử đến vài lần, thật sựkhông làm gì được nữa thì mới chuyển sang tấn công hết chỗ thịt bêntrên, sau đó mặt mày đau khổ vứt nó sang bát đựng xương.
Ông chủ bật cười thành tiếng. Một kiến trúc sư thế này là lần đầu tiên ông chủđược thấy. Có điều, kết quả của việc không tập trung ăn uống là ông chủlàm đổ một cốc rượu, làm cho rượu rớt đầy lên người, cậu đành phải vàonhà vệ sinh rửa qua một chút.
Đến lúc trở lại thì đã thấy Nghiêm Mục khoanh tay, dựa người vào bức tường trước cửa phòng của bọn họ.Nghiêm Mục nhìn cậu, huýt sáo một tiếng, nói: “Đồng hồ của cậu thậtđẹp”.
Ông chủ dừng bước, yên lặng nhìn cậu ta, không nói câu nào.
Nghiêm Mục vẫn tiếp tục tự biên tự diễn: “Thế nào? Anh ấy rất tốt đúng không?Nhìn thì có vẻ nghiêm túc, thật ra lại rất dễ gần…”.
Cậu ta hơi hạ mắt xuống, âm thanh trở nên nhẹ hơn:”Dịu dàng, chu đáo, lúc cười lên thì vô cùng đẹp mắt, đúng không?”.
“Thế rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”, khẩu khí của ông chủ có phần lạnh lẽo.
Nghiêm Mục nhún vai: “Chẳng có gì, chỉ là cảm khái chút thôi. Đúng rồi, dạonày anh ấy vẫn tăng ca liên miên đúng không? Tôi vẫn luôn cho rằng…”.
Ông chủ ngắt lời cậu ta: “Nói thật, anh ta như thế nào thì cũng chẳng quanhệ gì đến tôi. Hơn nữa tôi thật sự không có hứng thú với những thứ cậuđang nói, sao cậu không tìm một thính giả khác đi?”.
Nghiêm Mục: “Vội gì chứ, tôi còn chưa nói hết mà. Tôi cứ luôn cho rằng chẳng ai cóthể từ chối anh ấy, bất kể là phụ nữ hay… đàn ông. Cậu nói có đúngkhông?”.
Két.
Cửa mở ra, kiến trúc sư mặt đầy ngạc nhiên xuất hiện ở cửa: “Hai người đứng đây làm gì thế? Tôi chuẩn bị đi lấy thêm rượu đây”.
Nghiêm Mục cười nói: “Không có gì, đang nói chuyện về anh thôi”.
Kiến trúc sư cũng cười, nhìn ông chủ hỏi: “Thật à? Về chuyện gì thế?”.
Ông chủ không trả lời.
Chẳng biết tại sao, khuôn mặt đầy nét cười của kiến trúc sư lại khiến ông chủ cảm thấy tức giận. Cảnh vừa rồi thật quá giống với mấy cảnh tình cũtình mới tranh chấp, ghen tỵ lẫn nhau thường thấy trong mấy bộ phimtruyền hình.
Nhưng, dựa vào đâu chứ?
Nghiêm Mục có phải là tình cũ không thì cậu không biết, còn bản thân cậu, cậu có phải là tình mới không?
Trừ lời tỏ tình lập lờ nước đôi đó, giữa hai người họ dường như chẳng cóbất kỳ lời hứa hẹn hay thứ gì giống với một cặp tình nhân cả. Đã nhưvậy, dựa vào cái gì mà cậu lại phải đứng đây nghe những lời cậu khôngmuốn nghe?
Toàn bộ những lời nói khó chịu đó đều bắt nguồn từ người trước mắt này, mà anh ta thì lại bày ra vẻ chẳng biết gì hết.
Dựa vào đâu?
Nghĩ đến đây, ông chủ đẩy thẳng người trước mắt vào trong phòng. Kiến trúcsư không phòng bị, cả người liền bị cậu đẩy thẳng vào tường.
Ông chủ đang tức giận.
Kiến trúc sư nhìn ra được, nhưng lại không biết tại sao.
“Cậu…”.
Ông chủ cắt ngang lời anh đầy cáu kỉnh: “Anh còn nhớ lời anh nói hôm qua không?”.
Hôn qua kiến trúc sư cũng đến quán cà phê như mọi hôm, hai người chỉ nói vài câu, không có gì đặc biệt cả.
Kiến trúc sư có phần mờ mịt: “Tôi đã nói gì rồi?”.
Anh chẳng nói gì cả, ông chủ đương nhiên nhớ rất rõ. Cậu chỉ là rất tựnhiên mà cho rằng, anh đã nói gì đó rồi. Không phải hôm qua thì là hômkia, hôm trước nữa, hay là một ngày nào đó trước đây. Tóm lại, nhất định có một ngày, anh ta đã nói qua.
Nhưng thật ra, bất kể ngày nào, anh ta cũng chưa nói gì cả.
Ông chủ nhìn kiến trúc sư, vẻ mặt thất vọng. Không biết có phải là tác dụng của rượu không mà bây giờ đầu óc cậu đang rất loạn: nghĩ không ra vấnđề, cũng không có được đáp án. Cậu chỉ nhìn thấy môi kiến trúc sư hơi mở ra, đường như muốn nói gì đó.
Thời điểm này thì sẽ nói gì? Cậu thấy hơi sợ.
Vậy thì đừng nói nữa.
Ông chủ mạnh mẽ hôn lên môi kiến trúc sư.
Kiến trúc sư bị hành động này của ông chủ làm cho giật mình, toàn thân cứngđờ, chỉ cảm thấy hơi thở ấm nóng của ông chủ đang quanh quẩn trên môimình. Lưỡi cậu dè dặt thăm dò, mang theo cả chút hơi rượu khiến anhkhông nhịn được mà muốn nếm thử nó.
Kiến trúc sư cuối cùng cũnghiểu được chuyện gì đang diễn ra, một âm thanh trầm trầm phát ra từtrong họng, sau đó anh đưa tay ra ôm chặt lấy ông chủ, đảo khách thànhchủ, quyến rũ đầu lưỡi đối phương, quấn lấy nó.
Đám người trongphòng toàn bộ đều bị hành động của bọn họ làm cho choáng váng. NghiêmMục đứng ở cửa nhìn toàn bộ cảnh này, không nói một lời.
Qua một lúc lâu sau, ông chủ và kiến trúc sư cuối cùng cũng dừng lại, hai người mặt đối mặt, mũi chạm mũi.
Kiến trúc sư khẽ cười một tiếng, nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra tối qua mình nói gì rồi, tôi nói…”.
Ông chủ thở phì phò, hơi nghiêng đầu, không dám nhìn anh.
Kiến trúc sư lại vuốt ve mặt cậu, bắt buộc cậu phải nhìn vào mắt mình:
“Tôi thích cậu, xin cậu hãy ở bên tôi.”
U
Kiến trúc sư cũng không biết bản thân đã thích ông chủ từ lúc nào, đợi đếnkhi anh nhận ra sự thật này thì bản thân mỗi tối đều đã ngồi trong quáncà phê rồi.
Thích điều gì ở cậu ấy? Kiến trúc sư cũng không nói rõ được.
Nếu cứ nhất định muốn biết thì chắc có lẽ đó là “cảm giác”.
Trên đời này có rất nhiều việc đều không thể giải thích được như thế:
Rất nhiều người nỗ lực cố gắng cả đời vẫn chẳng thể tìm thấy người mà mình thực sự yêu tha thiết.
Lại có rất nhiều người chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là đã có thể gặp được hạnh phúc của đời mình rồi.
Đây có lẽ là vận may.
Kiến trúc sư cảm thấy, chắc bản thân anh thuộc vào loại người có vận may khá tốt, mặc dù anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai. Nói thật ra thìanh thậm chí chưa từng nghĩ bản thân sẽ có tình cảm yêu đương như ngườibình thường bởi thời gian của anh hầu hết đã bị công việc chiếm sạch,tạo thành một vòng tròn chật hẹp, lại cũng không thích giao thiệp xãhội. Tuy cũng có những người bày tỏ với kiến trúc sư nhưng đều bị anh từ chối hết.
Bao gồm cả Nghiêm Mục.
Thật ra lúc Nghiêm Mục tỏ tình, kiến trúc sư cảm thấy thật kỳ quặc. Anh bị một người đàn ôngtỏ tình, ấy vậy mà không hề có cảm giác ghê tởm, ngược lại còn thấy hơivui. Anh từ chối là bởi anh chỉ coi cậu ấy là bạn bè, nhưng về mặt tâmlý mà nói, anh không hề bài xích việc yêu một người con trai.
Lúc anh nhận ra điều này, lại nhớ tới việc bản thân trong nhiều phương diện dường như có vẻ chú ý đến đàn ông nhiều hơn phụ nữ, có những chuyện, tự bản thân có thể hiểu ra được.
Anh thích đàn ông.
Kiếntrúc sư sau khi giãy giụa một lúc thì cuối cùng có thể thản nhiên chấpnhận. Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nữ cũng được mà nam cũng xong, nói tóm lại thật ra cũng chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản: Gặp gỡ ai, sau đó yêu người đó, chỉ có thế thôi.
Mà hiện giờ, anh gặp được ông chủ. Kiến trúc sư phát hiện bản thân đột nhiên thích thêm rất nhiều việc:
Anh thích nghe cậu nói luyên thuyên mãi không dứt về những chuyện vụn vặt thường ngày.
Anh thích nhìn cậu vùi đầu vào tính toán sổ sách.
Anh thích sự tinh tế của cậu khi đổi cốc cà phê thành trà.
Anh thích ở bên cậu.
…
Không biết từng cái đó “thích” cộng vào đã đủ thành “yêu” chưa?
Nếu không đủ cũng chẳng sao, cứ từ từ bổ sung thêm.
Từng bước từng bước một, đi chậm một chút mới ổn định.
Mặc dù ngày đó ông chủ đứng trước mặt đám đông từ chối anh, nhưng kiến trúc sư tuyệt đối không bỏ cuộc. Anh rất rõ, đối với cậu, thứ anh muốn không phải là sự vui vẻ nhất thời mà là sự giúp đỡ, chăm sóc cả đời.
V
Một nhân viên ưu tú, ngoài việc có khả năng hoàn thành tốt công việc ủamình, còn phải biết cách giúp đỡ những vấn đề kỳ quái của cấp trên. Điều này những nhân viên trong công ty kiến trúc sư có sự lĩnh hội cực kỳsâu sắc.
Bọn họ vừa mới kết thúc một cuộc họp đặc biệt. Nói thật thì, sắp đến giờ về lại đột nhiên bị gọi vào họp quả thật chẳng phảiviệc vui vẻ gì. Nhưng vấn đề đáng ngạc nhiên nhất lại ở chỗ, cuộc họpnày là yêu cầu cá nhân của Tổng giám đốc: “Rất xin lỗi đã chiếm dụngthời gian cá nhân của mọi người, tôi có chuyện muốn nhờ mọi người giúpđỡ”.
Toàn bộ nhân viên nhìn nhau ngơ ngác.
Kiến trúc sưdùng tốc độ không nhanh không chậm nói: “Chuyện là thế này, tôi có haingười bạn, gọi là Ất và Giáp đi. Giáp thích Ất, cảm thấy Ất cũng thíchmình, thế là nhân một tình huống bất ngờ, Giáp đã tỏ tình với Ất, nhưnglại bị Ất từ chối. Bây giờ muốn nhờ mọi người phân tích một chút lý dotừ chối, đồng thời thảo luận Giáp phải làm thế nào mới có thể thành công theo đuổi Ất được?”.
Cả phòng họp im lìm.
Trong lòng đám nhân viên chỉ có một ý nghĩ: Chuyện này thật sự không phải đùa đấy chứ?
Mặc dù chủ đề cuộc họp hôm nay có phần hơi khác thường một chút, nhưng đốivới các nhân tài đa phương diện đang ngồi dưới mà nói, đây là chuyện như thế nào? Chính là:
Nhanh chóng giải quyết vấn đề để về nhà ăn cơm mới là con đường đúng đắn nhất!
Thế là, sau một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, nhân viên trước nay luôn vôcùng im lặng ở bộ phận Tài vị mở màn, phát biểu: “Tổng giám đốc Kỷ, Giáp có thể khẳng định chắc chắn Ất thích mình chứ?”.
Kiến trúc sư nghĩ một lúc, chậm chạp gật đầu.
A Hân hiểu ra: “Nếu đã vậy, tôi cho là nguyên nhân Ất từ chối có thể làdo tình cảm của Ất đối với Giáp còn chưa đến mức độ có thể trở thànhngười yêu, bởi vậy Ất mới từ chối”.
Hoa Hoa của phòng Hành chính lập tức phản bác: “Tôi lại cho rằng Ất từ chối là do quá bất ngờ, cònchưa chuẩn bị tốt. Vừa rồi tổng giám đốc Kỷ cũng đã nói, Giáp là nhân cơ hội bất ngờ mới tỏ tình mà”.
Lão Từ của phòng Kế hoạch chépchép miệng: “Dựa vào kinh nghiệm người đi trước của tôi, Ất có lẽ là domột nguyên nhân khách quan nào đó, ví dụ như áp lực gia đình chẳng hạn,nên mới từ chối. Trước tiên, Giáp cần phải tìm hiểu rõ Ất có vấn đề gìvề mặt này không đã”.
…
Đây quả là một cuộc họp vô cùng đặc sắc.
Trong cuộc họp, lời lẽ của các nhân viên vô cùng sắc bén, nói có sách, máchcó chứng, thảo luận vấn đề kiến trúc sư đưa ra hăng hái tới mặt đỏ taihồng, thậm chí còn dùng vô cùng nhiều cách như vễ biểu đồ, dùng nhữngthứ ở ngay hiện trường làm mẫu phân tích… để thể hiện luận điểm củamình.
Cuối cùng, sau khi mọi người đã phân tích chặt chẽ, khôngchút sơ hở với các chủ đề “Cách tỏ tình của Giáp”, “Đặc điểm tâm lý củaẤt” và “Mức độ tình cảm của Ất và Giáp” xong xuôi đâu ra đấy thì rốtcuộc cũng đã phác họa được một bản kế hoạch:
Bất luận là Ất từ chối vì lý do gì thì Giáp cũng phải nghiêm túc đi tỏ tình một lần nữa.
Kiến trúc sư hơi nhíu mày, ngón tay gõ gõ xuống bàn có vẻ bất an: “Thế rốt cuộc Giáp phải tỏ tình như thế nào mới được đây?”.
Việc này đơn giản!
A Hân lại lần nữa cất tiếng: “Giáp có thể tham khảo học tập các màn tỏ tình kinh điển trong các bộ phim”.
Thế là, cuộc họp kết thúc.
Mọi người cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thu dọn đồ đạc về nhà. Có điều,Tiểu Vương mới vào công ty chưa được bao lâu chắc chưa từng được thamgia cuộc họp nào thú vị như vậy, nhìn có vẻ rất hào hứng, còn chưa đợiđến khi ra khỏi phòng họp đã lớn tiếng nói:
“Ái chà, lúc trướctôi thường xuyên đọc những chủ đề cầu cứu thế này trên mạng, có điềunhững cái nói ‘tôi có một người bạn…’ thì hầu hết đều là chuyện của bảnthân người lập chủ đề đó thôi, ha ha ha ha ha…”
Cả phòng họp lập tức im lặng.
Dáng người đi đầu đầu tiên của kiến trúc sư hơi dừng lại một chút, sau đóliền tăng tốc bước thẳng về phía trước. Hành động của anh thật sự là quá nhanh, thế nên chẳng ai nhìn thấy màu hồng khả nghi trên mặt Tổng giámđốc nhà mình cả.
Có điều, chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là toàn bộ nhân viên trong công ty kiến trúc, trong lòng đều cócảm giác đạt được thành tựu của việc hoàn thành nhiệm vụ; còn kiến trúcsư… anh ngồi trong phòng làm việc, trái tim tràn đầy niềm hy vọng.
W
Kiến trúc sư đã mấy ngày không đến quán cà phê rồi.
Không có điện thoại, không có tin nhắn, không có người, chẳng có chút tin tức nào, giống như đột nhiên bốc hơi mất vậy.
Nếu không phải là cái bàn được kiến trúc sư bao vẫn còn bày đủ thứ linhtinh, ông chủ thậm chí còn nghi ngờ phải chăng người này chưa từng xuấthiện?
Có lẽ anh ta không muốn nhìn thấy mình nữa.
Ông chủ buông quyển sổ trong tay ra, cậu chẳng cách nào tập trung làm việc được cả.
Ngày đó cậu hôn kiến trúc sư trước mặt mọi người, sau đó lại từ chối lời tỏtình của anh, đến tận bây giờ nhớ lại, trong lòng cậu vẫn dâng lên mộtcảm giác khó có thể diễn tả.
Mặc dù ông chủ thật sự rất thích kiến trúc sư. Người đó lúc nào cũng có bộdạng vừa nghiêm túc lại vừa lạnh nhạt, nhưng ông chủ biết người đó có sự dịu dàng khiến người khác phải ngạc nhiên, ở cùng anh ta, thời gian cảm giác như trôi đi chậm hơn… Đó là một loại cảm giác yên ổn đến xa xỉ.
Ông chủ mê muội nó.
Nhưng ngày hôm đó, lúc nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt kiến trúc sư khi tỏ tình, cậu đột nhiên lại không biết phải làm sao. Cậu thậm chí cònkhông biết bản thân mình đã chuẩn bị tốt chưa, trong hoàn cảnh hỗn loạnấy, cậu thật sự không thể suy nghĩ được.
Trời biết cậu hy vọngmình có thể giống như đã tưởng tượng, mỉm cười đáp lại một câu: “Thậttrùng hợp, tôi cũng thích anh” biết bao nhiêu!
Nhưng kết quả, cậu đẩy anh ra.
Một người cô đơn đã lâu, lá gan cũng sẽ nhỏ đi.
Mà nụ hôn hôm ấy, dường như đã dùng hết sự can đảm của cậu rồi.
“Ông chủ, cho một cốc trà sữa mang đi!”
Âm thanh trong trẻo kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Ông chủ ngẩng đầu, phát hiện là cô gái lần trước đã đến mua rất nhiều cà phê cho công ty kiến trúc.
Ông chủ vừa làm vừa vờ vô ý hỏi: “Công ty của cô cũng nhàn rỗi quá nhỉ, không cần phải tăng ca à?”.
Cô gái đó cười cười: “Nhân viên bình thường như tôi làm hết việc là đượcnghỉ rồi. Còn lãnh đạo thì mỗi ngày đều tăng ca, bận rộn hơn bọn tôinhiều”.
Ông chủ không nhịn được, khẽ run lên một cái: “Lãnh đạo? Là người lần trước đã mời cả công ty uống cà phê đấy à?”.
Cô gái gật đầu: “Đúng thế, anh gặp qua rồi đấy, lần đó anh đem cốc cà phêvào cho anh ấy còn gì? Đó là tổng giám đốc của chúng tôi, mấy ngày hômnay ngày nào cũng ở lại công ty tăng ca đấy”.
Sau khi cô gái rời đi, ông chủ bắt đầu ngồi ngây người ra nhìn điện thoại, ngón tay hếtlần này đến lần khác lướt qua tên của kiến trúc sư. Cậu cảm thấy tronglòng mình có thứ gì đó bức thiết muốn nhảy ra ngoài.
Rốt cuộc đó là cái gì?
Cậu rất muốn biết.
Thế là ông chủ ra khỏi quán cà phê, đi về phía tòa nhà văn phòng.
Từ quán cà phê đi đến công ty kiến trúc chẳng qua cũng chỉ là quãng đườngdài mấy phút, ông chủ bước đi vô cùng chậm rãi. Nhưng cậu cũng rất chắcchắn, mỗi bước chân đều là cậu tình nguyện bước đi.
Ông chủ từtốn đi đến công ty kiến trúc, bên trong hơi tối, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, chỉ có văn phòng ở góc trong cùng là còn sáng đèn.
Chắc đó là phòng làm việc của kiến trúc sư rồi.
Ông chủ nhẹ nhàng bước qua đó, còn chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy kiếntrúc sư qua khung cửa sổ, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Đúng lúc cậu chuẩn bị bước vào, trong phòng đột niên vang lên những âm thanh kỳ quái:
“Tôi, Mộ Dung Vân Hải, thề với trời, với đất, với không trung, với mây, vớigió, với cầu vồng mới hiện, cả đời này tôi chỉ yêu một mình Sở Vũ Tiêm,tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc một đời, cho đến tận lúc già cả, chếtđi[1].”
[1] Đây là trích đoạn trong bộ phim “Cùng ngắm mưa sao băng – phần một” của Trung Quốc.
Ông chủ: “…”.
Ông chủ thấy kiến trúc sư hơi nhíu mày, nhấp chuột hai cái, tiếng nói cũng thay đổi:
“Tử Vi, nàng thật sự muốn ta lo lắng sợ hãi đúng không? Nàng không muốn cảđời ở bên ta sao? Lúc trước thân phận của nàng còn chưa rõ ràng, ta lolắng, sợ hãi, nay thân phận của nàng đã được sáng tỏ, ta vẫn rất sợ hãi, lo lắng. Ta cầu xin nàng, chúng ta kết thúc những ngày tháng bất an này đi nhé.[2]”
[2] Đây là trích đoạn trong bộ phim “Hoàn châu cách cách”.
Tiếng nhấp chuột lại vang lên liên tiếp hai lần, lúc này là một âm thanh trầm thấp: “I have crossed oceans of time to find you [3]”.
[3] Đây là câu trích trong bộ phim “Dracula” (sản xuất năm 1992).
…
Đột nhiên ông chủ hiểu ra rốt cuộc kiến trúc sư đang làm gì.
Những thứ đó dường như đều là phân đoạn tỏ tình trong các bộ phim truyềnhình, điện ảnh cả. Mặc dù cậu không hiểu tại sao kiến trúc sư lại độtnhiên nghĩ đến việc xem lại mấy thứ này, nhưng cậu biết, chắc chắn là có liên quan tới mình.
Ông chủ quay người, nhẹ nhàng dựa vào bức tường bên cạnh, ngoài trời đã tối rồi.
Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng từ muôn vàn ô cửa sổ khác nhau,hệt như bầu trời đầy sao vậy. Còn trong văn phòng, khiến trúc sư vẫn mởhết đoạn tỏ tình này tới đoạn tỏ tình khác, có những lúc nghe sến súađến nổi da gà, có những lúc lại rất thành khẩn.
Ông chủ khép mắt lại: Không cùng một người, nói không cùng một câu, thế nhưng đều đang làm cùng một việc.
Cậu thở dài một hơi.
Từ rất lâu về trước, kiến trúc sư đã giống như một hạt mầm trong trái timcậu. Hạt mầm này nay đã đâm chồi, mỗi ngày nó đều lớn lên một chút. Màhôm nay…
Ông chủ xoa xoa ngực: Nó đã đến thời kỳ ra hoa rồi.
X
Hôm nay kiến trúc sư đến công ty hơi sớm. Chín giờ vào làm thì tám giờ anh đã ở trong phòng làm việc rồi.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nút cổ áo và tay áo đều cài kín mít,bên ngoài là một cái áo vest màu tối, trên cổ thắt một cái cà vạt màu đỏ sậm.
Kiến trúc sư đan hai tay vào nhau, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh ở bàn làm việc.
Thư ký đến nơi thấy sếp mình như thế thì giật nảy người: Đã lâu lắm không thấy Tổng giám đốc nghiêm túc như thế này rồi!
Thư ký e dè hỏi: “Tổng giám đốc Kỷ, hôm nay có phải có hạng mục nào cần đàm phán không?”.
Kiến trúc sư gật đầu: “Đúng thế, là một hạng mục rất quan trọng”.
Một hạng mục liên quan đến đại sự cả đời.
Thực ra kiến trúc sư đã dựa theo những ý kiến được đưa ra vào buổi họp lầntrước, tham khảo không ít các đoạn phim tình yêu kinh điển, còn kết hợpvới các đặc điểm tính cách của bản thân để nghiên cứu xem làm thế nào để có thể tỏ tình lần nữa. Thậm chí anh còn nghĩ xong cả cách đối phó vớinhững câu trả lời của đối phương luôn rồi.
Anh chuẩn bị đã mấyngày nhưng vẫn không có cách nào yên tâm được. Đây có lẽ chính là thứđược gọi là “sự tra tấn ngọt ngào” chăng?
Cuộc đời của conngười, dường như nhất định phải trải qua thứ cảm giác vừa khẩn trươnglại vừa bất an này thì mới có thể trở nên trọn vẹn.
Cuối cùngcũng đợi được đến lúc tan làm, kiến trúc sư cố gắng tỏ ra bình thườngnhư trước, điềm tĩnh bước vào quán cà phê. Lúc này ông chủ đang dọn bàn. Kiến trúc sư đi đến trước mặt cậu, nói: “Tủ lạnh ở nhà bị hỏng nhưngbên trong vẫn còn ít đồ ăn, tôi đã đem đến đây hết cả. Bữa tối làm rồiăn luôn ở đây nhé”.
Ông chủ dường như chẳng bất ngờ gì với sự xuất hiện của anh, chỉ gật đầu đáp: “Được thôi”.
Trong quán cà phê có một phòng bếp nhỏ khá tiện lợi, bữa trưa và bữa tối của ông chủ đều giải quyết ở đó.
Kiến trúc sư ngồi trước bàn ăn nhặt đậu tương, ông chủ dọn dẹp bên ngoàixong thì ngồi xuống trước mặt anh, cầm máy tính bắt đầu tính toán sổsách, vừa tính toán vừa nói luyên thuyên mãi không thôi:
Rau cải lại tăng thêm năm hào rồi;
Có một vị khách đến quán làm vỡ mất một chiếc cốc thủy tinh;
Tiệm bánh bao mới mở cửa ở ngã tư đem tặng một phiếu ưu đãi;
…
Kiến trúc sư nhặt đậu xong thì vào bếp rửa qua, quay lại vẫn thấy ông chỉ đang tính toán.
Kiến trúc sư nhìn cậu một cái: “Này!”.
Ông chủ còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Làm gì thế?”.
Kiến trúc sư: “Tôi có nhà, có xe, còn có cả một công ty”.
Ông chủ gật gật đầu: “Đúng thế, kiến trúc sư nổi tiếng mà có từng đó cũng không kiếm được thì còn làm ăn cái gì”.
Kiến trúc sư: “Tôi thật sư rất giàu”.
Ông chủ: “Xin chào người giàu, tạm biệt người giàu”.
Kiến trúc sư: “Bởi vậy…”.
Ông chủ: “Bởi vậy?”.
Trước mặt ông chủ xuất hiện một bát thủy tinh trong suốt bên trong đựng đầyđậu tương, trên cùng là một miếng cà rốt được khắc thành hình chữ “yêu”.
Cậu ngẩng đầu lên.
Kiến trúc sư nhìn cậu, có hơi căng thẳng:
“Bởi vậy, cậu có muốn ở bên tôi không?”
Y
Cách tỏ tình thế này là do anh ta xem cả đống phim hôm trước mà nghĩ ra sao?
Bát thủy tinh trong suốt, hạt đậu tương màu xanh lá, cà rốt màu cam, quả không hổ danh là kiến trúc sư, nhìn cũng rất thuận mắt.
Có điều nếu chỉ nghe mỗi lời anh nói thì người không hiểu chuyện có lẽ sẽcho rằng kiến trúc sư muốn dùng tiền tài để dụ dỗ cậu mất.
Nhưng ông chủ biết, kiến trúc sư không làm thế.
Cậu nghĩ, có lẽ anh chỉ muốn nói với cậu: Tôi rất an toàn, rất đáng tin.
Ông chủ không nhịn được mà bật cười.
Rõ ràng từ lúc anh bước vào, cậu đã dự đoán được hôm nay anh có thể sẽ nói gì đó, có điều đến lúc tận tai nghe thấy, tim vẫn không nghe lời mà cứrung động liên tục.
Ông chủ ngẩng đầu lên, đưa tay trái ra nắmlấy tay phải của kiến trúc sư: “Anh còn nhớ lần anh muốn bao chỗ ngồiriêng, chúng ta đã ký ‘hợp đồng’ không?”.
Kiến trúc sư gật đầu.
Tay ông chủ dùng lực mạnh hơn một chút, bắt đầu kéo kiến trúc sư về phíamình: “Mấy ngày trước tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, phát hiện ra một chuyện, nghiêm túc mà nói, hợp đồng ấy mà, chỉ mỗi ký tên không thì có vẻ không đúng quy cách lắm…”.
Kiến trúc sư bị hành động của ông chủ làm cho ngây người, thân thể cũng không tự chủ được mà nghiêng về phía trước.
“Anh biết rồi đấy, trước nay tôi vẫn là một người luôn tuân thủ pháp luật…”
Càng ngày càng gần.
Giọng ông chủ hơi run rẩy, còn có phần khàn khàn.
“Vì quyền lợi của hai bên chúng ta…”
Càng lúc càng sát.
Kiến trúc sư dường như đã hiểu ra điều gì, anh nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh vô cùng.
“Tôi thấy, giữa chúng ta nên chính thức…”
Măc dù cách một bàn nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn vài mi li mét. Tay cả hai nắm chặt lấy nhau, hô hấp cũng quyện vào nhau. Ôngchủ nhìn thẳng vào mắt kiến trúc sư, nói từng chữ từng chữ một:
“Tôi yêu anh, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Sau đó, cậu nhanh chóng nghiêm túc đặt một nụ hôn lên môi kiến trúc sư:
“Hợp đồng này đã được hai bên đóng dấu, bắt đầu có hiệu lực từ ngày hôm nay.”
Z
Gần đây ông chủ hay nhớ về lần đầu tiên gặp kiến trúc sư, cậu hơi hiếu kỳ,nếu ngày hôm đó xe của kiến trúc sư không đem đi bảo dưỡng, còn bản thân không phải là người lên xe buýt vào lúc cuối cùng, thì liệu bây giờ cậu và kiến trúc sư sẽ như thế nào?
Liệu có biết nhau không?
Liệu có trở thành người yêu không?
Ông chủ hào hứng nói chuyện này với kiến trúc sư. Kiến trúc sư còn nghiêmtúc nghĩ một lát, sau đó nói rất chắc chắn: “Nhất định là có”.
Không gặp nhau trên xe buýt thì sẽ gặp nhau trong thang máy tòa nhà vănphòng, hoặc là tại nhà hàng ở góc phố đằng kia. Tóm lại nhất định là sẽcó một ngày nào đó, tại một nơi nào đó, hai người sẽ gặp nhau, sau đó sẽ thích đối phương.
Có những người trời sinh đã là thế, mỗi bước họ đi dường như chỉ để gần đối phương thêm một chút mà thôi.
Sau khi vào mùa hè nóng bức, ông chủ quyết định tuyển thêm hai người đến phụ việc: một làm ca sáng, một làm ca tối.
Mấy năm nay, ông chủ vì quán cà phê này mà bỏ ra không ít tâm huyết, bâygiờ có được chút thời gian rảnh cũng tốt, có thể làm những việc mìnhthích. Tỷ như: Khai quật thêm nhiều cơ hội làm ăn, kiếm thêm càng nhiềutiền hơn nữa.
Thông báo tuyển người vừa dán lên đã có không ítngười đến hỏi, ông chủ lần lượt gặp qua chẳng biết bao nhiêu người nhưng đều cảm thấy không thỏa mãn.
Quán cà phê cũng giống như nhà của ông chủ, bây giờ muốn để một người lạ đi vào, cậu không thể không kénchọn một chút. Có điều cậu cũng không gấp, việc tìm người đôi lúc cũnggiống như việc yêu đương vậy, phải trông chờ vào duyên phận.
Bây giờ mỗi ngày hết giờ làm, kiến trúc sư đều đến quán cà phê làm việc,đôi khi cũng phụ giúp một tay, còn pha chế cà phê một lần dưới sự hướngdẫn của ông chủ.
Lần đó vừa vặn là lúc Phó tổng giám đốc công ty kiến trúc đến, ông chủ đến giờ vẫn nhớ rõ khuôn mặt của anh ta khi nhận cốc cà phê từ tay kiến trúc sư, trông y hệt như anh ta đang nhận lấymột quả bom vậy.
Ông chủ cười hết cả nửa ngày, mãi cho đến lúckiến trúc sư vốn luôn điềm tĩnh cũng trở nên ảo não: “Mặc dù trước nayanh không pha cà phê bao giờ nhưng cũng đâu phải chắc chắn sẽ ra mùi vịkinh khủng nào đâu”.
Ông chủ cố nhịn cười: “Đúng thế, nếu anh ta dám cười anh, lần sau anh ta đến em sẽ không bán cho anh ta nữa, ha ha ha ha ha…”
Kiến trúc sư: “…”.
Nửa tháng sau khi thông báo tuyển người được dán, vào buổi chiều tối, cómột người khách rất lạ kỳ đến quán. Cậu ta gọi một cốc cappuccino xongkhông tìm chỗ ngồi, lại đứng trước quầy bar nhìn ông chủ làm hết cáccông đoạn pha chế.
Ông chủ đưa cà phê cho cậu ta: “Xin hỏi, quý khách còn có yêu cầu gì nữa chăng?”.
Người thanh niên đó chậm một lúc mới mở miệng: “Tôi muốn hỏi một chút, ở đây có phải đang tuyển nhân viên không?”.
Ông chủ cười cười: “Đúng thế, tôi là ông chủ ở đây”.
Lúc này vừa hay chẳng có mấy khách, ông chủ liền bảo cậu thanh niên kiangồi xuống nói chuyện một lát. Cậu ta dường như mới đến thành phố nàykhông lâu nhưng về cà phê thì cũng có chút hiểu biết, chẳng qua cậu tacũng rất thành thật, nói là mình muốn làm nhân viên ở đây chủ yếu là vìmuốn học việc, bản thân cậu cũng muốn mở một quán cà phê.
Ông chủ bắt đầu thấy hứng thú: “Học việc? Sao cậu có thể chắc chắn là ở đây sẽ học được thứ gì đó?”.
Người thanh niên cúi đầu cười cười, không đáp.
Kết thúc buổi nói chuyện, ông chủ bảo cậu ta viết lại tên tuổi và cách thức liên hệ sau đó nhìn lướt qua một cái, nói: “Tình hình cụ thể ngày maitôi sẽ cho cậu câu trả lời. Vậy…”.
Ông chủ ngẩng đầu lên nhìnkhuôn mặt còn mang nét thanh tú trẻ con của người thanh niên kia: “DiệpChiêu Ninh, chúc cậu sống ở Dương Thành vui vẻ”.
Sau khi người thanh niên ấy rời đi, ông chủ đến chỗ bàn góc trong cùng, ngồi đối diện với kiến trúc sư: “Thế nào?”.
Kiến trúc sư chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Dường như em rất thích cậu ấy”.
Ông chủ nghĩ một lát: “Nhìn rất vừa mắt, hơn nữa cảm thấy cậu ta cũng rất thành thật”.
Kiến trúc sư gập sách lại: “Vậy còn anh thì sao? Có vừa mắt không?”.
Ông chủ lườm người đối diện một cái: “Anh thì tạm vừa mắt”.
Kiến trúc sư bật cười: “Nhân viên trực ca đêm đã quyết định chưa?”.
Ông chủ: “Cũng xem như quyết định rồi, chính là cái người viết sách mấyngày trước đến đây. Có điều cậu ta phải thêm một thời gian nữa mới đilàm được, bởi vậy thời gian này buổi tối chúng ta vẫn phải ở đây”.
Kiến trúc sư gật đầu, sau đó lại giống như nhớ ra điều gì, nói: “Đợi lúc em rảnh rỗi thì dạy anh pha cà phê nhé”.
Ông chủ dở khóc dở cười: “Anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó à…”.
…
Bên ngoài quán cà phê, người vừa bước ra ngoài đó không lâu đang ngẩng đầu nhìn trời: Ánh hoàng hôn khi chiều tàn quả là đẹp.
Thành phố này không lớn nhưng đối với cậu mà nói thì vẫn có phần xa lạ. Mãicho đến bây giờ cậu vẫn không hoàn toàn khẳng định quyết định rời khỏiquê nhà đến đây là đúng hay sai. Có điều, cậu hơi có chút hy vọng. Cậutin là cuộc sống của mình sẽ có những thay đổi.
Trong quán, ông chủ và kiến trúc sư nói nói cười cười.
“Nói ra thì, cái người trực ca đêm đó viết sách gì thế?”
“Hình như là truyện cổ tích thì phải. Một người đàn ông lớn tướng rồi còn viết truyện cổ tích, thật quá thú vị.”.
“Ồ? Tên là gì thế?”
“Hướng Vãn.”
Tại thành phố này, mỗi ngày đều có những câu chuyện mới phát sinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]