Chương trước
Chương sau
Ăn cơm tối xong, Lưu Bình An chủ động giúp dọn dẹp chén đĩa. Smith vốn cũng muốn giúp, nhưng lại bị Edward trục xuất ra khỏi phòng bếp.“Sao phải đuổi ảnh ra?” Thiếu niên cuốn ống tay áo tới khuỷu tay, đi tới trước bồn rửa chén.

“Bởi vì tên kia tương khắc với việc nhà.” Edward cũng không muốn ngày mai không có chén đĩa để dùng.”Tóm lại, phòng bếp là một chỗ thần thánh, tuyệt đối không để cho cái loại như tên kia làm bẩn. Cậu tuyệt đối không cho anh ta đi vào phòng bếp, biết không?”

“Hả? Vâng…” Thiếu niên gật đầu, bắt đầu giúp rửa chén đĩa.

“Đúng rồi, sao cậu phải mặc quần áo của tên Smith kia thế?” Từ nãy khi vào cửa đã bắt đầu chú ý chuyện này rồi, nhưng Edward vẫn nhẫn nại tới giờ mới hỏi. Từ trong áo sơ mi của đàn ông lộ ra xương quai xanh và hai chân của thiếu niên, cảm giác rất thú tính. Bất quá, cậu đang mặc quần áo của tên con trai khác, cái này khiến Edward rất ghen tỵ.

“Bởi vì quần áo của tôi ướt hết toàn bộ rồi.”

“Máy giặt có chức năng sấy khô quần áo đó, cậu có bỏ vào sấy chưa?”

“Ừm.. Đợi lát nữa thay quần áo.”

Kết quả sau khi đi thay xong, vẫn là áo sơ mi của đàn ông. Cỡ của quần áo không hợp với người cậu, nhìn là biết không phải của Lưu Bình An. Điều này khiến Smith không vui, “Quần áo này là của ai?”

“Trước kia cùng trong đội…Người đó là? Quên tên mất rồi.” Lưu Bình An dùng ngón tay nâng cằm lên, hình như đang cố gắng nhớ lại.

“Vì sao cậu mặc quần áo của tên kia?” Đây mới là trọng điểm hai người muốn biết. Kỳ thật bọn họ muốn hỏi: Cậu với tên kia có quan hệ thế nào. Nhưng ai cũng không hỏi ra miệng.

“Anh ta chết rồi, lại không có người thân. Mấy người chúng tôi phân đồ đạc của anh ta ra. Tên quỷ nghèo kia, đồ cỡ nhỏ cũng không có, chỉ có mấy bộ quần áo này thôi.” Lưu Bình An nói xong, phát hiện không khí trở nên nặng nề. Hai người đối diện đều trầm mặt buồn bực không lên tiếng.

“Mấy người sao vậy? Yên tâm đi, tên kia sẽ không trách chúng tôi đâu…”

Lưu Bình An đột nhiên rơi vào một cái ôm ôn hòa chặt chẽ. Smith ôm cậu thật chặt. “Lát nữa chúng ta sẽ đi mua quần áo.”

“Hả??”

“Với tư cách là người giám hộ của cậu, đương nhiên là tôi phải phụ trách chăm sóc cậu rồi. Nếu không người khác lại tưởng rằng đường đường là một thiếu tá như tôi lại đi ngược đãi một bé trai đó.”

“Tôi đây cũng sẽ giúp chọn đồ. Suốt ngày ở một chỗ với nhện biến chủng, thẩm mỹ của người nào đó đáng ngờ lắm.” Edward xen vào. Anh đã quyết định rồi, mùa hè này cũng muốn nằm lười ở đây luôn.

“Anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

Sau đó, hai người lại bắt đầu cãi nhau không dứt, khiến cho Lưu Bình An hoàn toàn bó tay.

Bọn họ rốt cuộc là có cảm tình tốt hay là đối thủ một mất một còn đây? Tình cảm giữa mấy ông chú đúng là rất khó lý giải.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh chóng, đảo mắt đã nghỉ hè được hai tuần lễ. Hôm nay, Lưu Bình An nhận được thư của Aslan. Hơn nữa là thư được chuyển tận tay.

Nhìn ông chú nghiêm cẩn mặc âu phục màu đen chỉnh tề đang đứng ngoài cửa, Lưu Bình An không khỏi cảm thấy nóng thay cho ông ấy. Ông chú đeo cái bao tay màu trắng cung kính đưa phong thư màu xanh nhạt có gia huy màu xanh được in trên đó.

“Thiếu gia bảo tôi phải tự tay trao bức thư này cho ngài.”

Bộ dạng chú ý của đối phương khiến cho Lưu Bình An nhất thời không biết trả lời như thế nào, cuống quít nhận thư, “Dạ… Cảm ơn.”

Đã nhận thư rồi, nhưng đối phương vẫn còn đứng ở cửa ra vào. Lưu Bình An đợi trong chốc lát, đành phải xấu hổ cười cười: “Cái này… Còn có chuyện gì sao?”

“Tôi đang đợi ngài trả lời.”

“Hả???”

“Tôi phải mang thư trả lời của ngài cho thiếu gia.”

“A…” Lưu Bình An nghĩ thầm: Bây giờ cũng chỉ có mấy tên xuyên việt mới dùng thư viết tay thôi, nhưng lại còn tìm người chuyên đưa thư mới ghê. Aslan rốt cuộc đang ở trên cái máy bay nào vậy? 1

“Vậy ông vào đây ngồi chút đi.”

Nhưng ông ấy rất uyển chuyển từ chối ý tốt của cậu, nói mình là hạ nhân, đứng đợi ở cửa ra vào là được rồi. Cái này khiến Lưu Bình An có thêm một đầu đầy hắc tuyến nữa.

Ở trong phòng khách mở thư, phát hiện bên trong có một cái thẻ điện tử rất đẹp. Bề mặt trong suốt, vô số tia sáng lưu động trong thẻ, biến ảo thành một loại hoa văn.

“Cái gì đây? Đẹp quá.” Trong bì thư còn có một lá thư, giấy viết thư cũng có màu xanh nhạt tản ra hương cỏ thơm tươi mát. Trên đó là nét chữ đoan chính xinh đẹp của Aslan.

Lưu Bình An hoàn toàn bó tay với cách dùng từ nho nhã này, chỉ đọc nhanh một lần, đại ý là Aslan muốn mời cậu cùng đi xem hội chợ vũ khí của quân đội. Thẻ điện tử kia chính là vé vào cửa.

“Vé vào cửa mà còn đẹp như vậy.”

Cầm trong tay vỗ vỗ, Lưu Bình An lo lắng không biết có nên đi hội chợ triển lãm này hay không. Nhưng mà, trời nóng như vậy, lại để một người tuổi chú mình ở bên ngoài đợi hình như cũng không tốt.

Vốn muốn gửi tin nhắn trả lời, nhưng người ta đã biết thư tay như vậy, hình như trả lời bằng thư điện tử cũng không được lễ phép. Vì vậy thuận tiện dùng giấy trên bàn trà thấp, đó là giấy mà hôm qua ba người bọn họ đã dùng để chơi trò chơi đoán hình trên ấy. Cậu dùng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên trên đó: Xin để tôi suy nghĩ chút đã.

Lúc này Edward cầm bao lớn bao nhỏ đi tới, “Tiểu An, ông chú mặc tây phục đứng trước cửa ra vào là ai? Coser có tuổi lớn như vậy thật hiếm thấy.”

“Không phải đâu. Ông ấy đưa thư của Aslan tới đó.”

“Tiểu hồ ly Elvis kia sao? Chẳng lẽ là thư tình?” Edward “rầm rầm” đặt đống đồ lên bàn trà, Edward tựa hồ đối với lá thư được đưa đến rất hứng thú, “Đưa tôi xem chút.”

“Không được.” Tuy trong thư cũng không có gì bí mật, nhưng Lưu Bình An không muốn cho ai xem hết. Đoạt lại thư trước khi bị Edward nhìn thấy, bỏ thư bỏ lại vào bì thư. Cậu chạy ra ngoài đưa thư cho ông chú.

Sau cơm tối, Edward nói có một chuyện muốn tuyên bố, còn cố ý ngừng món tráng miệng ngọt lại nữa.

“Anh đang làm cái quái gì thế? Đừng có làm ra vẻ thần bí.” Smith hôm nay tỏ ra rất bực bội, đại khái là vì dự án hợp tác với Bộ máy móc không được thuận lợi.

Bởi vì rất muốn nhanh chóng ăn món tráng miệng ngọt này, nên Lưu Bình An cũng không có kiên nhẫn. “Anh có chuyện thì cứ nói đi.”

“Đó là về cậu đó.” Edward ho nhẹ một cái, thành công nhìn thấy hai người đã dựng lên lòng hiếu kỳ, mới chậm rì rì nói: “Hôm nay thành tích học kì một rốt cuộc cũng đã được chỉnh sửa xong.”

Liếc qua thiếu niên, người kia nuốt mạnh một ngụm nước miếng, kinh hồn táng đảm nhìn anh. Edward bảo trì biểu tình nghiêm túc nói: “Về Tiểu An, thật sự thật đáng tiếc…”

“Aaaaaaa —- Tôi biết ngay là vậy mà.” Lưu Bình An hai tay nắm đầu. Smith vỗ vai thiếu niên, “Không sao đâu. Học kỳ hai ráng lấy nhiều điểm một chút là được rồi. Sẽ không ở lại lớp đâu.”

“Không! Anh sẽ trừ phụ cấp của tôi…”

Nhìn thấy đôi vai run rẩy của thiếu niên, Smith không đành lòng nhẹ giọng an ủi: “Không trừ đâu.”

“Cũng sẽ không trừ tiền tiêu vặt của tôi?”

“Ừ, không hết.”

“Hứa chứ?”

“Dùng tôn nghiêm của quân nhân cam đoan.”

Thiếu niên mãnh liệt ngẩng đầu, ôm mặt Smith rồi hôn một cái chụt lên đó, “Anh tốt quá đi! Yêu anh chết mất!”

Smith bị phúc lợi đột nhiên đến làm cho người lâng lâng, mà một người khác lại khá không được vui, hừ hừ hai tiếng rồi lại nói: “Này này, tôi vẫn chưa nói xong. Ít nhất cũng nghe người khác nói cho xong chứ.”

“À, được.. Huấn luyện viên, rốt cuộc là tôi rớt mấy lớp nào thế?” Lưu Bình An thấy sẽ không thể nào rớt toàn bộ chứ.

“Không, thật tiếc, toàn bộ các lớp thi viết đều thấp lè tè qua cửa.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thành tích của Tiểu An.. Toàn bộ đều thấp lè tè qua cửa là kỳ tích hạng nhất rồi đấy.

Mọi người đúng là thông minh, vậy mà đoán được nguyên nhân Smith đi họp…

Huấn luyện viên à… Mọi người nên yêu quý cậu ta hơn đi, bởi vì cậu ta phúc hắc mà….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.