Chương trước
Chương sau
Ánh lửa lóe lên giữa màn đêm, tiếng đạn bắn ra khỏi nòng súng vang dội như một tiếng pháo. Đám nữ sinh hoảng sợ hét lên, sau đó quảng trường lập tức yên tĩnh trở lại. Huấn luyện viên giơ súng về phía nhóm học sinh đang chạy về phía quảng trường, “Tất cả đứng lại!”

Lần này đám học sinh thật sự sợ hãi, tất cả đều không dám cử động. Cho dù là giữa đêm tối đen như mực cũng có thể dễ dàng đoán được mặt bọn họ lúc này nhất định trắng bệch như tờ giấy.



“Ta kháo!”

Tiếng súng cũng dọa cơn buồn ngủ của Connor chạy mất, cậu vừa tỉnh táo lại đã nghe Lưu Bình An chửi tục, nhỏ tiếng nói : “Đúng vậy, vị huấn luyện viên này đúng là rất quá đáng.”

“Hừ! Tự nhiên lại lãng phí một viên đạn vào loại chuyện này, đúng là quá đáng giận!”

“……”

“Nhóm người phía sau, tất cả có thể lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi trường!”

Nghe huấn luyện viên nói vậy, đám người đứng ngoài quảng trường trợn mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy nghi hoặc.

“Trưởng quan…… Xin hỏi……” Trong số đó có một người lớn mật hỏi, “Vì sao ạ?”

Huấn luyện viên nhếch mép cười đầy vẻ tàn nhẫn, “Các ngươi đã bị khai trừ rồi.”

“Sao?” Không chỉ có đám học sinh ngoài quảng trường, ngay cả những học sinh đứng trong quảng trường cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chẳng qua là tập hợp hơi muộn một chút, hơn nữa giáo quan còn không thông báo trước là đêm nay phải tập hợp, cho dù có người không đến cũng không phải chuyện lạ.

“Ta không biết trước khi nhập học các ngươi đã được giáo dục như thế nào, cũng không biết nguyên nhân các ngươi vào quân giáo. Nhưng ngay từ khoảnh khắc bước chân vào quân giáo, các ngươi đã đem mình trở thành một quân nhân, chúng ta sẽ lấy tiêu chuẩn của quân nhân ra đánh giá các ngươi.”

“Điều gì là quan trọng nhất đối với một quân nhân?” Huấn luyện viên quay đầu hướng về phía một nữ sinh đứng trong quảng trường ra câu hỏi.

Nữ sinh ngẩng đầu ưỡn ngực, làm tư thế của quân nhân khi báo cáo. “Phục tùng mệnh lệnh.”

“Tất cả đều nghe thấy hiệu lệnh. Người đến trễ, không thể chấp hành mệnh lệnh, căn bản không có tư cách trở thành quân nhân.”

“Có mệnh lệnh nào đâu?” Lập tức có người lớn tiếng kháng nghị, cả sân liền ồn ào. Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng tàn khốc của giáo quan, tất cả đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Huấn luyện viên chỉ vào một học sinh khác hỏi, “Ngươi nói xem, mệnh lệnh vừa rồi là gì?”

Bị điểm danh chính là “cẩu” của Annan đã chế giễu Aslan ở nhà ăn, Noel. Noel cũng học nữ sinh kia, bước lên trước một bước, làm quân lễ, tràn đầy tự tin nói : “Là lệnh triệu tập khẩn cấp.”

Huấn luyện viên hỏi tiếp : “Sau khi nghe được hiệu lệnh phải làm gì?”

“Lập tức thay quân phục, đóng gói trang bị, bao gồm chăn, siêu, lương khô, vật phẩm hành quân, trong vòng năm phút phải có mặt tại địa điểm tập trung.”

“Phì…..” Trong đám người có tiếng cười trộm, hơn nữa ý cười còn có vẻ trào phúng sâu sắc.

Noel rất tức, đang muốn lớn tiếng hỏi tên kẻ đó là ai, huấn luyện viên lại nhếch khóe miệng cười nói : “Toàn bộ đều sai, ngươi cũng bị khai trừ.”

Tác giả có lời muốn nói : Thấy có người comment, tôi thật sự rất vui. Mọi người nhớ com nhìu nhìu nha!! Quân nhân thật sự là rất manh rất manh a ……

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.