Chương trước
Chương sau
“Cậu có bao giờ nghĩ một thế giới lý tưởng là như thế nào chưa? Lúc còn nhỏ, tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng nơi này là một nơi tốt đẹp. Ít ra cũng công bằng hơn Đế Quốc, nơi chỉ có quý tộc nắm quyền.” Hai tay Aslan nắm chặt rào chắn, nhìn cảnh sắc bên ngoài ký túc xá.

“Nhưng sự thật thì nơi này lại là một chiến trường khác, một chiến trường chính trị. Thói quan liêu giống như đám mọt ngày càng khiến Liên Minh mục ruỗng, ăn mục mảnh đất tươi đẹp này. Nơi này đã sớm biến thành một Đế Quốc khác. Tôi khát vọng thay đổi, làm cho thế giới này trở nên công bằng, không để quyền lực tập trung trong tay một số ít người. Nhưng trước khi thay đổi tất cả, tôi phải nắm được sức mạnh tương đương.” Chàng trai dùng ngữ khí trầm ổn nói ra ước mơ của mình.



Là một phần tử trong gia tộc chính trị, lời của cậu ta thật sự là đại nghịch bất đạo, nhưng chàng trai không hề lộ ra chút sợ hãi hay do dự.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mái tóc vàng của Aslan như phát sáng, cặp mắt xanh biếc càng sáng ngời tự tin vào tương lai đầy hy vọng. Lưu Bình An cảm thấy như mình sắp không mở nổi mắt.

Chàng trai xoay người, vươn tay về phía thiếu niên đứng bên cạnh, “Hãy trở thành chiến hữu của tôi, chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi thế giới này.”

Lưu Bình An biết hiện tại trên mặt mình chỉ có một biểu tình, chính là — 囧.

Người này tưởng đang diễn kịch trên sân khấu chắc? Bộ cậu ta nghĩ mình là anh hùng trong truyền thuyết chắc? Nhìn biểu tình cực kỳ nghiêm túc của đối phương, Lưu Bình An không nhịn được phì cười.

“Ha ha ha…… xin lỗi……” Cậu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng cười đến đau bụng, không thể không ôm bụng ngồi bệt xuống.

“Cậu làm sao vậy?” Aslan thật sự không rõ vì sao đối phương lại bật cười. Hắn thành tâm mời như vậy, tại sao cậu ta lại cười?

“Thật có lỗi …… Tôi thật sự nhịn không được…… Ha ha……” Lưu Bình An dùng ngón tay lau nước ở khóe mắt, “Elvis thiếu gia, kịch bản của cậu chắc không cần một nhân vật như tôi đâu.”

Nhìn cặp mắt xanh biếc lộ ra vẻ nghi hoặc, Lưu Bình An nói : “Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi……”

Không đợi Lưu Bình An nói xong, đối phương đã hiểu được ý cậu, “Tôi cần cậu!”

Ánh mắt kiên định của chàng trai khiến trái tim Lưu Bình An nảy một cái. Nhưng cậu không thể bị lời nói của vị thiếu gia này đả động, ý tưởng của cậu ta thật sự là quá ngây thơ.

“Nhưng tôi không thể trở thành chiến hữu của cậu.” Lưu Bình An bèn tùy tiện viện đại một lí do để từ chối đối phương.

“Tại sao?”

“Bởi vì chúng ta ngay cả điều kiện quan trọng nhất để trở thành chiến hữu cũng không có.” Nhìn biểu tình nghi hoặc trên mặt đối phương, khóe miệng cậu khẽ nhếch, “Chính là lòng tin. Cậu có thể tin tôi vô điều kiện sao?”

Chàng trai sửng sốt một hồi, muốn nói gì đó, đột nhiên bị một người lớn tiếng cắt ngang, “Tiểu An, đợi lâu không?! Chúng ta đi ăn cơm thôi!”

Connor mang tới một đoàn người : Eugene, Fitzgerald, Lý Duy, trung khuyển của Aslan, thậm chí là chàng trai tóc bạch kim cũng đi theo. Connor nói người đó tên là Garvin Christopher.

Vì những nhân vật quan trọng trong sự kiện đấu súng đều tập trung nên nhóm họ đặc biệt khiến người khác chú ý. Lưu Bình An không thích loại cảm giác này, tục ngữ có câu, cây to đón gió, trong một quần thể trăm ngàn người, không được quá mức nổi bật. Nhưng thật bất đắc dĩ, em trai Connor hoạt bát nhiệt tình cứ quấn lấy cậu, khiến cậu ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có.

Nhà ăn của quân giáo rất lớn, trước mỗi cửa sổ phát cơm lúc nào cũng có 5, 6 người, nhưng hàng người không dài lắm, hơn nữa tốc độ lấy cơm cũng rất nhanh. Mọi người đều rất quy củ, không có ai tranh cơm hoặc chen ngang, tất cả đều trật tự tiến hành.

Không hổ là nhà ăn quân giáo. Lưu Bình An thầm tán thưởng, đứng vào một hàng ít người nhất, những người khác xếp hàng sau lưng cậu.

“Các cậu không cần đi theo tôi. Những hàng khác cũng rất ngắn mà.” Lưu Bình An cảm thấy kỳ quái, sao cả đám người đều chen vô chỗ này?

“Tiểu An, tớ sẽ đi theo cậu, từ nay về sau nơi nào có cậu nhất định sẽ có tớ.” Em trai Connor tuyên bố giống như đang tỏ tình, bị Lưu Bình An quẳng cho một cái liếc mắt xem thường.

“Tiểu An, tôi mà xếp hàng này sẽ không có tên nào dám chen ngang.” Người nào đó vẫn đang trong trạng thái trung khuyển lên tiếng.

Căn bản là chẳng có ai chen ngang cả!

“Dựa vào tình báo của tôi, trong đội ngũ phát cơm thì dì này có tốc độ nhanh nhất.”

Thật vậy sao? Ngay cả loại tin tức này mà tình báo cũng thu thập á?

“Làm quân nhân, phải hành động cùng đồng đội.” Aslan lộ ra nụ cười sáng lạn.

Cũng không phải đi đánh giặc, có cần làm như vậy không bạn.

“Tôi đi theo Aslan đại nhân.”

Anh bạn trung khuyển này, miễn bình luận.

“……”

Cuối cùng một vị cư nhiên trầm mặc, ngay cả lý do cũng lười nói. Đối với một đám người như vậy, Lưu Bình An lại tiếp tục đổ mồ hôi …

Lưu Bình An rốt cục đã biết vì sao dì này lại có tốc độ phát cơm nhanh nhất, bởi vì dì chính là một ‘Godzilla’. Cơ thể giống như một ngọn núi nhỏ nhưng tay chân lại rất linh hoạt. Tốc độ quá nhanh khiến người ta cảm thấy dì không phải có hai tay mà là tám tay, lập tức xúc đầy đồ ăn vào khay, nhét vào tay học sinh, căn bản không cho học sinh chọn món ăn. Nhưng không có học sinh nào dám kháng nghị, bị dì trừng mắt một cái, cho dù là học viên to cao nhất cũng chỉ biết cúp đuôi về bàn. Nhà ăn thống nhất chỉ dùng một loại khay kim loại, có thể chứa khá nhiều thức ăn. Nếu là nam sinh to khỏe thì việc ăn sạch không thành vấn đề, còn nữ sinh hoặc nam sinh hơi nhỏ con lại không dễ xử lý hết.

Nhưng trên tường nhà ăn dán một bảng quy định ghi rất rõ : Không cho phép lãng phí lương thực, người vi phạm sẽ bị xử lý theo quân pháp!

Bảng quy định này nhìn rất ghê, không cần nói cũng biết có ý đe dọa như thế nào.

Bọn họ cầm khay thức ăn tìm bàn trống ngồi xuống. Bởi vì dì thấy Lưu Bình An vừa gầy vừa thấp, đặc biệt xúc cho cậu rất nhiều thức ăn. Fitzgerald nhìn khay thức ăn đầy ự của Lưu Bình An, không khỏi có điểm lo lắng.

“Tiểu An, nếu cậu ăn không hết thì……”

Lúc hắn phát hiện tốc độ vơi thức ăn trong khay của Lưu Bình An, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống. Những người khác cũng bị tốc độ ăn của Lưu Bình An dọa cho một trận.

“Sao vậy? Các cậu không ăn sao?” Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Lưu Bình An đành phải ngẩng đầu khỏi khay thức ăn, nhìn chằm chằm khay bên cạnh của Fitzgerald, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

“Cậu không ăn sườn xào à, vậy cho tôi đi!”

Fitzgerald còn chưa nói “được”, phần sườn xào đã biến mất.

“Tiểu An, tớ không muốn ăn ớt xào.” Connor còn chưa nói hết, phần ớt xào và sườn xào trong khay đã biến mất.

“A ~~~~ sườn xào của tớ!”

Tốc độ ăn cơm của mọi người lập tức tăng vọt, vội vàng ăn trước khi thức ăn “biến mất”.

“A, đây không phải thiếu gia Aslan sao? Sao lại cắm đầu ăn như heo vậy?”

Mang theo ngữ điệu chế giễu khiến người khác chán ghét, có người cầm khay thức ăn đi tới. Người kia cũng coi như to cao đẹp trai, nhưng lại dùng ánh mắt chế giễu đầy ý miệt thị nhìn đám người Lưu Bình An.

Người bị cười nhạo không ai đáp lại, đại khái là có ý mặc kệ hắn ta. Nhưng trung khuyển của Aslan có vẻ nghe không lọt tai, Lý Duy lên tiếng đáp trả : “Thì ra là người của nhà Andrew …… hèn gì phun không ra ngà voi.”

“Mày dám nói tao là chó?”

“Là chính cậu tự nói, không phải tôi nói nha.”

“Khốn khiếp! Mày dám ….. “

Gã kia vung nắm đấm, lại bị người phía sau bắt được.

“Đủ rồi.” Thanh âm bình tĩnh trầm ổn, mang theo uy nghiêm cùng khí thế không thể chống cự. Không biết từ lúc nào sau lưng tên kia đã xuất hiện một chàng trai, chiều cao trung bình, mắt xanh sẫm như mặt hồ âm u, khiến người khác không thể nhìn thấu.

“Nhưng hắn……” Gã kia vẫn còn muốn tranh cãi, bị đối phương trừng một cái, lập tức ngậm miệng.

“Vừa rồi đã thất lễ. Noelle, xin thứ lỗi!” Vừa rồi còn là một kẻ kiêu ngạo vậy mà lại chịu ngoan ngoãn cúi đầu, có thể thấy người sau lưng có địa vị rất cao trong lòng gã.

“Annan, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Aslan mỉm cười cùng người nọ chào hỏi, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. “Ngồi xuống cùng ăn đi.”

“Không cần đâu. Với tốc độ này, tôi thấy mấy cậu sẽ ăn xong nhanh thôi.”

“Làm việc chậm chạp không phải là tác phong của một quân nhân tốt.”

Hai người trong lúc nói chuyện, ánh mắt gian giảo nhìn nhau giống như có sóng ngầm mãnh liệt, làm cho không khí quỷ dị tới cực điểm. Connor là người đầu tiên hết chịu nổi, quay đầu nhỏ giọng hỏi Eugene: “Hắn là ai vậy?”

“Annan Andrew, con trai cả của thủ lĩnh Đảng Dân Chủ……”Eugenenhỏ giọng nói thân thế của đối phương, thậm chí ngay cả số đo ba vòng cùng cân nặng cũng nói ra hết.

“Hắn và Aslan có quan hệ gì?” Connor nghe nhiều như vậy, nhưng vấn đề quan tâm nhất lại là cái này.

“Thiên địch.”

“Tôi ngửi được mùi JQ (gian tình) nha.” [fan : em trai Connor tuyệt đối là hủ nam a!]

“……”

Người tên Annan cũng có không ít tùy tùng, những người đó ngồi cạnh thỉnh thoảng lại châm chọc khiêu khích vài câu. Một bữa cơm ngon vì sự xuất hiện của vị Annan này mà mất hết mùi vị, ngoại trừ Lưu Bình An. Bởi vì cậu căn bản không có chú ý tới ai, chỉ vùi đầu vào ăn.

Ăn cơm xong, lúc chuẩn bị về ký túc xá, Annan gọi Aslan lại, hắn cúi đầu nói bên tai Aslan : “Cho cậu một lời khuyên, không cần lãng phí thời gian vào một số người vô dụng.”

“Lời khuyên của kẻ địch có thể tin sao?” Aslan cười lạnh nói.

“Hừ, tôi cũng không hy vọng đối thủ mình thừa nhận lại yếu như vậy, bị đánh bại quá sớm. Tôi cần một đối thủ mạnh.”

Aslan quay đầu bước đi, Annan lại bắt lấy tay hắn, hạ giọng xuống mức chỉ có hai người nghe được, cúi sát bên tai Aslan nói : “Nghe cho kỹ, đêm nay có lệnh triệu tập khẩn cấp. Đây là lần sát hạch đầu tiên, nhớ đóng gói vật dụng của cậu. Tôi không muốn học kỳ này còn chưa bắt đầu, đối thủ đã biến mất khỏi tầm mắt.”

Aslan đột nhiên hất tay hắn ra, vẫn không quay đầu lại bước đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.