Nam hài nhìn đến Du Long có vẻ thập phần hưng phấn: "Hoàng Thượng, ta còn chưa từng cưỡi qua con ngựa nào cao lớn như vậy, ta có thể cưỡi nó được không?"
"Ngươi cưỡi nó không được, nó chỉ chấp nhận chủ nhân cưỡi thôi." Thanh âm Hoàng Thượng thanh âm nghe ra có điểm vui vẻ.
Nguyên lai Hoàng Thượng đoạn thời gian này cũng không đi tìm y là bởi vì có niềm vui mới, trong lòng có cảm giác ẩn đau, ánh mắt cũng ê ẩm, giống như có cái gì muốn chảy ra, luyến nhân cúi đầu càng thấp, tận lực làm cho người ta không chú ý y.
"Vậy ta nên cưỡi con nào?" Nam hài có điểm thất vọng lẩm bẩm.
"Ngươi liền cưỡi Đạp Tuyết đi, đây là trẫm gọi người chuyên môn mang tới cho ngươi cưỡi."
Nam hài cũng không oán giận nữa, nhìn qua Đạp Tuyết một thân tuyết trắng, duy nhất ngạch tâm có một hình chữ thập màu đen, lại vui vẻ chạy đến bên cạnh Đạp Tuyết, giữ chặt dây cương hơi dùng lực liền leo lên yên ngựa.
Hoàng Thượng cũng lên ngựa, Du Long dường như biết sắp xuất cung, vui vẻ rống dài một hơi.
Dung Diệp cầm dây cương, quay đầu hướng phía sau nói một câu: "Luyến nhân đi theo." Rồi mới đem ánh mắt dừng ở trên người luyến nhân.
Luyến nhân có điểm giật mình nhìn về phía người vừa lên tiếng, biết trốn cũng trốn không được, thế là kiên trì ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Thượng ngồi cao phía trên nửa ngày cũng không có phản ứng.
"Người tới, lệnh ngự mã giam lại đem một con ngựa đến." Đối mặt luyến nhân, sắc mặt Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bat-kien-quan/196762/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.