Chương trước
Chương sau
Luyến nhân nhìn thấy Hoàng Thượng lệnh mọi người ra ngoài, sợ hãi đến cả thân mình đều phát run, y cố gắng nghĩ nên làm sao hướng Hoàng Thượng cầu tình.
"Luyện Quân..."
Hoàng Thượng suy tư về hai năm trước khi vừa nhìn thấy bộ dáng của tiểu gia hỏa này: "Trẫm nhớ bọn họ đều thích gọi ngươi là luyến nhân?"
"Vâng, Hoàng Thượng." Luyến nhân tuy rằng sợ, nhưng vẫn theo quy củ mà trả lời.
"Được rồi, bình thân, thời điểm chỉ có hai người ngươi cùng trẫm, liền không cần đa lễ."
"Tạ Hoàng Thượng." Luyến nhân đứng dậy nép một bên, đồng thời cố gắng để không bị ngã.
Nhìn thấy luyến nhân bộ dáng đơn thuần, Dung Diệp thầm xác định tiểu gia hỏa thậm chí ngay cả đêm nay bị triệu tới làm cái gì cũng không biết. Thế là tâm tình nhẹ đi, hướng luyến nhân vươn tay: "Lại đây, đến bên cạnh trẫm."
Luyến nhân tiến về phía trước hai bước, lại nghĩ không dám, còn đang do dự, lại đột nhiên cảm thấy thân thể nằm trong khoảng không, một trận váng đầu hoa mắt, luyến nhân mới biết được chính mình bị Hoàng Thượng ôm tới trên giường.
"Hoàng Thượng?" Luyến nhân chính là bị dọa không nhẹ.
Nhìn thấy người dưới thân vừa vội lại vừa sợ, Dung Diệp khó nhịn được trêu đùa hỏi: "Luyến nhân, biết buổi tối nay ta gọi ngươi tới làm cái gì không?"
"Hoàng Thượng..." Hoàng Thượng muốn giết y, đây là điều đầu tiên luyến nhân nghĩ đến, tuy rằng Hoàng Thượng trên mặt tươi cười như vậy, nhưng nhân gian đều nói gần vua như gần cọp, ai có thể biết giờ phút này Hoàng Thượng trong lòng đang nghĩ cái gì? Đến đây, nước mắt luyến nhân không nhịn được liền trào ra ngoài.
Vốn hắn nghĩ muốn đùa một chút, ai ngờ luyến nhân nhát gan này cư nhiên bị hắn làm sợ tới mức oà lên khóc. Mắt thấy hai hàng lệ ở khóe mi chảy xuống đôi gò má non mềm, Dung Diệp cả kinh, không nghĩ tới đứa nhỏ này lá gan lại nhỏ như thế.
"Ngoan, ngoan, đừng khóc, người vào cung đều phải trải qua một đêm này, đừng sợ." Hoàng thượng vừa cười vừa đem luyến nhân kéo vào trong lồng ngực, vuốt ve thân mình y.
"Đều phải trải qua sao?" Luyến nhân hướng Hoàng thượng ngược lại hỏi một câu.
"Tóm lại, đêm nay ngươi đến với trẫm, hiện tại trẫm sẽ dạy ngươi cái gì gọi là thị hạnh."
Cửu ngũ chí tôn không hề chờ luyến nhân đáp lại, trực tiếp đem người ấn quay về trên giường, nâng chiếc cằm khéo léo, trước tiên ở cái miệng nhỏ nhắn hôn một chút.
Không nghĩ tới Hoàng Thượng nói lại là loại sự tình này, luyến nhân dù chưa thạo chuyện, nhưng dù sao đã đến mười bảy, tỉnh tỉnh mê mê cũng biết một chút. Hoàng Thượng cư nhiên lại hôn y, lập tức làm cho luyến nhân đề cao cảnh giác, trừng to mắt nhìn nhất cử nhất động của Hoàng Thượng. Lại thấy Hoàng Thượng cúi thân xuống muốn hôn qua, luyến nhân sợ tới mức nhanh nâng lên hai tay bưng kín miệng.
"Ngoan, bỏ tay ra, để trẫm hôn nhẹ ngươi."
Dung Diệp cũng không có tức giận, ngược lại ôn nhu dỗ dành y. Thấy luyến nhân ra sức lắc đầu, miệng nhỏ mấp máy phát ra âm thanh.
Dung Diệp cười: "Nói cái gì, trẫm nghe không rõ."
Hôm nay Hoàng Thượng cười đến đặc biệt nhiều a! Phúc Y mặc dù ở gian ngoài hầu hạ, nhưng thời khắc đều chú ý động tĩnh bên trong. Nghe được trong giọng nói của Hoàng Thượng mang theo ý cười, tâm tình cũng thả lỏng không ít.
Luyến nhân đơn thuần trả lời: "Hoàng Thượng, luyến nhân là... luyến nhân là nam hài, không thể cùng Hoàng Thượng thân..."
Vì muốn nói rõ ràng một chút, luyến nhân thoáng dời tay đang che miệng. Chính là nói còn chưa nói xong, hai tay đã bị Hoàng Thượng nắm lấy. Ngay sau đó môi cũng thất thủ.
Luyến nhân cố gắng muốn đẩy người đang áp ở trên mình ra, nhưng chính là hai tay bị gông cùm xiềng xiếc, mà Hoàng Thượng hôn càng ngày càng kịch liệt, môi bị ma sát đến phát đau.
Luyến nhân lên tiếng muốn kháng nghị, lại cảm thấy như có cái gì đó lẻn vào miệng. Hai tay y bị nâng lên cố định trên đỉnh đầu, chốc lát lại cảm giác như bị một sợi dây mềm cột chặt vào đầu giường, mà hai tay Hoàng Thượng lại đang ở trên người y thong thả vuốt ve.
Luyến nhân trước nay chưa từng bị đối đãi như vậy, dùng sức giãy dụa muốn né tránh hắn, nhưng hai tay y đều bị trói chặt ở trên giường, cố gắng phản kháng cũng chỉ tăng thêm hứng thú của Hoàng Thượng.
Thẳng đến khi luyến nhân sắp hít thở không thông, Hoàng Thượng mới buông tha cho luyến nhân. Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của y thì nở nụ cười nói: "Luyến nhân, Lục Vương gia từng nói qua muốn cùng ngươi thành thân, trẫm không tin hắn không làm gì ngươi, hiện tại ngươi lại cùng trẫm nói hai nam nhân không thể làm, rất không thành thật đi?"
"Không có, chúng ta không có."
"Không có?" Hoàng Thượng trên mặt rõ ràng viết hai chữ không tin.
"Thực không có, Vương gia đối với ta cho tới bây giờ đều là lấy lễ nghi đối đãi, chưa từng có hành động phi lễ."
Luyến nhân có điểm tức giận vì Hoàng Thượng hoài nghi nhân phẩm của Vương gia, thanh âm không khỏi lớn một ít.
"Phải không? Xem ra là trẫm đối với ngươi là đang phi lễ phải không?" Sắc mặt Hoàng Thượng có chút trầm xuống.
Luyến nhân cũng nhìn ra Hoàng Thượng đang tức giận, hối hận tại sao lại ở trước mặt Hoàng Thượng nhắc tới Vương gia, nhưng chính là lời nói ra rồi không thể rút lại.
Luyến nhân chỉ biết sau đó cả thân thể đều bị lật lại, trưng ra một tư thế xấu hổ ở trên giường, tiếp đó hậu đình lại kịch liệt đau đớn. Luyến nhân thống khổ rên rỉ ra tiếng, chưa từng nghĩ sự tình trên giường lại đau đớn đến vậy, phía sau không cách nào chống đối nam nhân, luyến nhân chỉ có thể nằm ở trên giường, bị động chịu tra tấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.