Chương trước
Chương sau
Dương Vạn Tiêu xỉn quắc cần câu chưa về, thật sự thoải mái. Bên huyện Lâm Sơn, Tiêu Lang Trị luôn ngóng chờ tin tức, lòng nóng như lửa đốt. Tiêu Lang Trị khó khăn lắm thông qua quan hệ biết Dương Vạn Tiêu xỉn rụng nụ ở lại Minh Duyệt sơn trang qua đêm, Tiêu Lang Trị giận quá đập bể tách trà mình yêu nhất.

Dương Vạn Tiêu, ta ở bên này sốt ruột chờ đợi tin tức của ngươi, còn ngươi thì sao? Chẳng những không chủ động báo cáo tiến triển sự việc còn uống say khướt bên kia, thích uôáng rượu chứ gì? Chẳng lẽ không có rượu thì ngươi không sống nổi sao?

Tiêu Lang Trị giận thật, nhưng giận về giận, nếu tức giận có thể giải quyết vấn đề thì mọi người đều giận. Ngươi giận kệ ngươi, ta ngủ mặc ta. Dương Vạn Tiêu sẽ không nghĩ đến tâm tình lúc này của Tiêu Lang Trị, tâm trạng Dương Vạn Tiêu đang rất tốt đẹp.

Vào đêm, cửa sơn trang.

Tô Mộc hỏi:

- Sở tổng thật sự định suốt đêm quay vedè Thạch Đô thị sao?

Sở Như Ngọc cười nói:

- phải. Đã ký hợp đồng rồi thì ta nên trở lại chuẩn bị, ví dụ tiền riêng, nhân viên, thiết bị, bò sữa này nọ. Ta cần làm xong mọi thứ trong thời gian ngắn nhất. Ta sẽ không bỏ dỡ nhà máy bên Thạch Đô thị. Ta kiến thiết nhà máy trong huyện Ân Huyền vừa lúc có thể lấn sâu vào tỉnh, thị, huyện lân cân. Ta biết Tô thư ký có quan hệ rộng, tới lúc đó xin nhờ Tô thư ký tuyên truyền nhiều giùm.

Tô Mộc nói:

- Chỉ cần ta có thể giúp đỡ chắc chắn sẽ không từ chối.

Sở Như Ngọc nói:

- Vậy chào tạm biệt Tô thư ký, hai ngày này ta sẽ đến nữa.

- Được!

Bởi vì hiện tại là mùa đông, mắt nhìn tháng chạp sắp đến, buổi tối nơi này rất lạnh. Tô Mộc tiễn Sở Như Ngọc xong cùng đám người Mộ Bạch về đến huyện thành.

Một đêm bình yên.

Chờ sáng hôm sau, Tô Mộc mới ngồi xuống văn phòng thì điện thoại trên bàn đã reo, là Vương Chế gọi điện. Vương Chế nói chuyện đơn giản, thông báo kết quả xứ lý vụ Dương Liêu Khải. Như Tô Mộc phỏng đoán, chỉ dính đến Lư Ngạn.

Sau khi bắt thường ủy huyện ủy Lư Ngạn, huyện chính pháp ủy thư ký, Dương Vạn Tiêu và Tiêu Lang Trị cấp trên chỉ bị phê bình rồi thôi.

Nói sao thì huyện Lâm Sơn là huyện lớn kinh tế phát đạt, nếu thay máu ban lãnh đạo quy mô lớn sẽ sinh ra xao xộng, còn về sau này có đổi hay không thì đó không phải nói một câu liền được.

Vương Chế nói:

- Vụ án Dương Liêu Khải tính chất rất nghiêm trọng, ác liệt. Vì cố gắng khôáng chế ảnh hưởng nên sẽ nhanh chóng giải quyết vụ án thật điệu thấp.

Tô Mộc nói:

- Ta hiểu.

Cúp máy xong Tô Mộc không cảm thấy khó chịu gì, nếu là trước kia hắn sẽ vì loại người như Dương Liêu Khải không bị công bố ra đại chúng xử phạt mà bực tức.

Nhưng hiện tại không còn nữa!

Mặc kệ là khi nào lúc cần giữ mặt mũi thì phải cố giữ, chỉ cần kết quả cuối cùng công bằng là được. Có một số việc nếu công bố ra đại chúng chưa chắc đem lại tác dụng tốt.

Việc này nên giải quyết như vậy.

Mới cúp điện thoại Vương Chế không lâu sau Tô Mộc lại nhận một cuộc gọi.

- Là Tô Mộc sao? Ta là Đồng Nhạc Nhạc!

Là Đồng Nhạc Nhạc gọi điện.

Tô Mộc hỏi:

- Đồng bộ trưởng, có dặn dò gì không?

Đồng Nhạc Nhạc nói:

- Gì mà dặn dò với chả chỉ thị, ở đâu ra nhiều chỉ thị vậy? Ta gọi điện thoại cho ngươi vì muốn nói với ngươi rằng nhi tử vô dụng của ta đã được thả ra, nói là có thời gian muốn mời ngươi ăn bữa cơm, ngươi nhất định phải nể mặt ta đợt này!

Đồng Quán được thả?

Tô Mộc không biết tin tức này, chắc mới xảy ra hôm nay. Nhưng không sao, người như Đồng Quán nhớ kỹ bài học lần này là được, chứ không lẽ Long Chấn Thiên so đo với gã sao?

Hơn nữa vì chuyện này mà làm tốt quan hệ với Đồng Nhạc Nhạc cũng tốt cho Tô Mộc, nói sao thì Đồng Nhạc Nhạc là bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy. Trong Thiên triều, vị trí trưởng bộ tuyên truyền khá là nhạy cảm.

Tiếng nói, dây thanh trong cổ họng không quan trọng sao được?

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Đồng bộ trưởng, ăn cơm thì không cần, không phải chuyện gì ghê gớm.

Đồng Nhạc Nhạc nói:

- phải ăn cơm. Vậy đi, ta kêu nhi tử không nên thân của ta đi trong huyện tìm ngươi, tối nay đi. Giữa trưa không thể uống rượu, ta không thể đi đầu làm trái kỷ luật, có được không? Xem như nể mặt ta một chút?

Đã nói đến mức này rồi ngươi kêu Tô Mộc trả lời thế nào? Chẳng lẽ liên tục từ chối? Nếu còn từ chối thì hơi quá đáng.

Ăn bữa cơm thôi, sợ gì? Vừa lúc mượn cơ hội này nhìn xem Đồng Quán là loại người gì, phải chăng trải qua chuyện này rồi sẽ cụp đuôi lại.

Tô Mộc nói:

- Được rồi, hẹn tối đi.

- Tốt!

Đồng Nhạc Nhạc nói xong cúp máy.

- phụ thân, có cần nói chuyện như vậy với Tô Mộc không? Còn bắt con đi xin lỗi chịu tội với hắn? Con lớn như vậy chưa từng làm chuẹn mất mặt đến thế. Con không đi có được không?

Đồng Quán nhớ đến lúc trước đối đầu khiêu khích Tô Mộc giờ lại khúm núm là thấy khó chịu vô cùng.

- Đồ khốn này!

Vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy tức giận:

- Ngươi tưởng ta muốn để nhi tử của mình đi làm chuyện như vậy sao? Ngươi không muốn đi thì cố mà nên thân cho ta đi. Sau này bớt làm chuyện khốn nạ này, ngươi không muốn đi? Được rồi, ngươi không đi thì đi bây giờ cho ta, ngươi muốn đi đâu thì tùy, tóm lại không được ở trong Thương Thiền thị!

Đồng Quán vội nói:

- Con đi, phụ thân, co nđi được chưa? Con chỉ lầu bầu một chút.

Đùa, nếu rời khỏi Thương Thiền thị thì ai biết Đồng Quán nhà ngươi là ai?

Cảm xúc của Đồng Nhạc Nhạc hơi bình tĩnh lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đồng Quán:

- Ngươi đó, ngươi có biết bây giờ ngươi được thả ra là vì Long thư ký không muốn so đo với ngươi? Nếu ngươi thật sự không muốn sống, để người khác đưa ngươi vào tù không bằng ta tự tay làm. Ngươi cho rằng Tô Mộc là ai? Ngươi cho rằng hắn là thư ký huyện ủy huyện trưởng nhất vai khiêu sẽ không có ai bất mãn sao? Ngươi nghĩ trong thị không có người nói xấu hắn là hiện tượng bình thường sao? Ngươi có biết rằng vì ngươi mà ta suýt chút bị kéo xuống không?

Đồng Quán đi ra văn phòng:

- phụ thân, ta biết rồi, con đi chuẩn bị ngay bây giờ. Phụ thân yên tâm, con tuyệt đối sẽ trở thành bằng hữu với Tô Mộc.

Đồng Nhạc Nhạc ngồi tại chỗ, biểu tình bất đắc dĩ dựa vào lưng ghế, đôi mắt chậm rãi khép lại. Hiện tại trong thị ngươi nghĩ là gió êm sóng lặng sao? Toàn là biểu hiện giả, đừng nhìn Tôn Mai Cổ và Hoàng Vĩ Sâm ở chung hòa bình, đó là vì hai bên đã vạch xong phạm vi thế lực của mình từ lâu.

Nếu có ai dám há mồm thì phe khác tuyệt đối không bỏ qua. Bây giờ Tô Mộc chui ra, còn là dị loại, không biết có khuấy đục ao nước Thương Thiền thị không.

Nhưng Tô Mộc ngươi cho đến bây giờ vẫn không chịu theo phe nào sao? Nên biết cứ kéo dài thế này sẽ không có lợi cho ngươi.

Tôn Mai Cổ có tỉnh ủy thư ký làm hậu đài, Hoàng Vĩ Sâm có Hoàng gia chống lưng. Tô Mộc, tảát tò mò ngươi sẽ chọn ai.

Tô Mộc gác chuyện Đồng Quán sang bên, cắm đầu vào công tác. Hiện tại huyện Ân Huyền không chực chờ xây dựng nhưng đã có xu hướng đó. Ký kết hợp đồng với khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt, nghiệp sữa Phóng Tâm xong, Sở Như Ngọc tặng quà tới, hiện tại ngày càng nhiều xí nghiệp thi nhau đến.

Nên biết khi đầu tư thương đầu tư bọn họ trừ xem trọng chính sách, địa lý ra quan trọng nhất là sự quyết đoán của người chấp chính. Đầu tư trong Thiên triều đôi khi là đầu tư vào người, hình dung này rất chính xác.

Nhiều lúc đa số đầu tư thương đầu tư xí nghiệp ngươi có thể nói là không một chút khả năng kiếm tiền sao? Vậy tại sao bọn họ đóng cửa? Vì lúc trước bọn họ đầu tư chỗ đó xong nơi ấy không cách nào tiếp tục vận chuyển. Chính xách đầu tư địa phương, thái độ của quan viên thay đổi tùy theo bọn họ đầu tư trước và sau.

Ngươi đã bỏ tiền vào rồi chúng ta còn sợ ngươi đổi ý sao?

Cho nên lúc này xảy ra sự kiện Sở Như Ngọc, trong vòng thương nghiệp tạo thành sức ảnh hưởng kinh người. Đa số đầu tư thương biết thư ký huyện ủy Tô Mộc của huyện Ân Huyền vì cứu ra Sở Như Ngọc mà có quyết đoán lớn như vậy, bọn họ biết con người Tô Mộc không tệ.

Đầu tư theo quan viên như vậy tuyệt đối có lợi, quan trọng nhất là yên tâm đầu tư. Cộng thêm tâm lý đầu tư thương nào cũng cong cong quấn quấn. Ai không biết người như Tô Mộc có thể làm thành chuyện như vậy chắc gì không có hậu đài?

Làm ăn trong Thiên triều nếu không quan hệ tốt với quan viên có tiền đồ thì nhiều lúc nửa bước khó đi.

Hiện tại có cơ hội tốt như thế, không thừa dịp huyện Ân Huyền chưa phát triển sớm xuống tay, quan hệ tyốt với Tô Mộc còn đợi tới lúc huyện Ân Huyền hoàn toàn phát triển mới hành động sao?

Nên bây giờ huyện Ân Huyền đang trong trạng thái hơi bị náo nhiệt.

Lúc gần giữa trưa, Mộ Bạch gõ cửa tiến vào.

thư ký nhỏ giọng nói:

- Thư ký, Dương huyện trưởng đã an toàn trở lại huyện Lâm Sơn. Trước khi đi Dương huyện trưởng nói hai ngày này sẽ mời thư ký đến huyện Lâm Sơn làm khách.

Tô Mộc cười nói:

- Làm khách? Ta thì thấy hắn muốn báo thù, chuốc say ta mới là thật. Nhưng bây giờ ta rất muốn nhìn xem lúc này Dương Vạn Tiêu làm sao đối phương Tiêu Lang Trị? Tiêu Lang Trị đối xử với Dương Vạn Tiêu thế nào? Thật là hình ảnh đáng mong chờ.

Mộ Bạch mỉm cười không nói.

Chắc hẳn tình hình rất hấp dẫn.

Hiện tại đúng là tình hình đó đang diễn ra trong huyện Lâm Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.