Chương trước
Chương sau
Càng sốt ruột, càng hoảng hốt thì càng bối rối, càng bất lực.

Dương Liêu Khải không ngờ có ngày gã sẽ biến thành như vậy. Nếu đối phương là người bình thường, nếu vụ việc không bị vạch ra ngoài thì Dương Liêu Khải sẽ không suy nghĩ nhiều, gã sẽ sử dụng thủ đoạn ngay.

Nhưng bây giờ Dương Liêu Khải không thể đụng vào móng tay Sở Như Ngọc,không phải không muốn mà là không thể. Sở Như Ngọc đã kinh động lãnh đạo cấp thị, nếu gã không bảo đảm sự an toàn của Sở Như Ngọc thi thật là thất trách.

Cốc cốc cốc!

Lúc này cánh cửap hòng thẩm vấn đột nhiên vang lên lên, vẻ mặt Dương Liêu Khải táo bạo.vốn bó tay trước cuộc thẩm vấn này giờ gã càng nôn nóng.

Dương Liêu Khải ngước lên hỏi:

- Ai đó?

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên.

- Dương cục trưởng, chúng ta khóa trái cửa từ bên trong.

Dương Liêu Khải cáu kỉnh hét lên:

- Cái gì? Ai kêu các ngươi khóa trái cửa?mở ra cho ta!

- Tuân lệnh!

Ai kêu? Đương nhiên là ngươi kêu, nếu ngươi không gật đầu thì sao chúng ta dám làm vậy? Giờ ngươi làm người tốt, còn hỏi ai kêu? Nực cười quá đi. Nhưng ai bảo ngươi là cục trưởng, chúng ta chỉ biết ngoan ngoãn phối hợp.

Rầm cạch!

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Dương Liêu Khải ngước lên nhìn, lộ biểu tình kinh ngạc. Vì người xuất hiện tại đây toàn là người Dương Liêu Khải không biết mặt, khó tin nhất là biểu tình ai nấy nghiêm khắc.

Dương Liêu Khải nhướng mày quát:

- Các ngươi là ai? Không biết nơi này là phòng thẩm vấn sao? Ai cho các ngươi lại đây!

Đối phương không để ý đến Dương Liêu Khải quát lớn, nghiêm túc hỏi:

- Ngươi là Dương Liêu Khải?

Dương Liêu Khải sửng sốt trả lời:

- Đúng vậy, ta chính là Dương Liêu Khải!

Nam nhân dẫn đầu bình tĩnh nói:

- Thế thì đúng rồi. Dương Liêu Khải, đi theo chúng ta một chuyến.

Nam nhân bình thản như dang nói chuyện gì không quan tâm.

Dương Liêu Khải căng thẳng, nhìn chằm chằm mấy người kia giơ tay lên:

- Đi theo các ngươi một chuyến? Các ngươi là ai?

Cánh cửa phòng thẩm vấn lặng lẽ khép lại.

Nếu tại đây xảy ra chuyện giả mạo lãnh đạo cấp trên mang Dương Liêu Khải đi thì sẽ là trò cười lớn nhất.

Khiến Dương Liêu Khải bất ngờ là tám người này chẳng hề khủng hoảng, không định hành động gì chỉ đứng im tại chỗ. Nam nhân dẫn đầu khinh thường liếc mắt Dương Liêu Khải, ngón tay giơ cao, biểu tình lạnh nhạt.

- Dương Liêu Khải, ngươi rốt cuộc có phải trong chiến tuyến hệ thống công an không? Ngươi không biết ta là ai? Chuyện cười nhất thế giới, cục trưởng huyện cục công an kiểu như ngươi hết thời rồi, quá là kém cỏi!

Nghe nam nhân nói, Dương Liêu Khải nhìn kỹ lại, sắc mặt hơi thay đổi. Phải công nhận Dương Liêu Khải có chút ấn tượng với người trước mắt, nhưng trong một chốc không nhớ ra đó là ai.

Lúc này bên ngoài phòng thẩm vấn đột nhiên vang lên tiếng hét dồn dập:

- Làm gì vậy? Các ngươi đang làm gì? Bậy bạ hết sức, ai cho các ngươi đóng cửa phòng thẩm vấn lại? Các ngươi lên súng lên đạn là muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết người bên trong là ai?

Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, một nam nhân mở cánh cửa phòng thẩm vấn ra, mặt ướt đẫm mồ hôi, biểu tình sốt ruột chạy ào.

Người này là đảng ủy phó thư ký, phó cục trưởng Hồ Kim Địch của huyện cục công an huyện Lâm Sơn.

Dương Liêu Khải không kiên nhẫn quát:

- Lão Hồ, ngươi làm cái gì vậy!?

Trong huyện Lâm Sơn, ỷ vào có huyện chính pháp ủy thư ký Lư Ngạn chống lưng, Dương Liêu Khải một tay che trời, tại đây không có chuyện gì là gã không dám làm, cũng không ai có thể vượt trên đầu gã.

Hồ Kim Địch trước mắt dù treo chức vụ phó cục trưởng nhưng không có thực quyền gì. Nếu chọc vào Dương Liêu Khải thì rất có thể sẽ đá Hồ Kim Địch xuống đài.

Tuy nhiên lần này xảy ra chuyện khiến Dương Liêu Khải bất ngờ.

Bình thường Hồ Kim Địch nghe lời Dương Liêu Khải răm rắp, lần này chẳng những không chịu thua còn phớt lờ gã quát hỏi, đi tới trước mặt nam nhân dẫn đầu.

Vẻ mặt Hồ Kim Địch cung kính nói:

- Dương thư ký!

Dương thư ký? Cái gì Dương thư ký? Dương thư ký ở đâu chui ra?

Khi nghi vấn nổi lên trong đầu thì mắt Dương Liêu Khải chợt sáng lên, hình tượng một người xuất hiện trong đầu gã.

Không sai, đúng là người này, Dương Trường Phong!

Nam nhân trước mắt là Dương Trường Phong, thị sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy phó thư ký, sao gã quên mất người này? Hai ngày trước Dương Liêu Khải còn nghĩ sở công an tỉnh bởi vì sắp cuối năm nên tổ chức một tổ điều tra công tác, điều nghiên mỗi thị huyện toàn tỉnh, dẫn đội chính là Dương Trường Phong.

Nhưng tại sao Dương Trường Phong xuất hiện nơi đây, còn nói ra lời như vậy? Dương Liêu Khải khó hiểu.

Lúc này mấy hình cảnh khác trong phòng thẩm vấn đều nhận ra Dương Trường Phong, lúc trước bởi vì không ngờ tới, ngay nghe ra lời ngầm thì đều nhớ ra. Bọn họ có thể không biết ai khác nhưng phải nhớ đứng đầu sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy.

Ai đều biết Dương Trường Phong chính là sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy thư ký đợt tiếp theo, đối với nhân vật mạnh mẽ này không người nào dám lờ đi.

Giống như tính chất công an tỉnh kỷ ủy, chẳng qua phương hướng công tác khác nhau. Sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy chủ yếu phụ trách giám sát, giám thị cơ quan công an, cảnh sát công an nhân dân toàn tỉnh, tiến hành điều tra cơ quan công an, đốc thúc làm trái kỷ luật đản, vụ án luật hành chính trong pham,gì vi toàn tỉnh. Là tiến hành tác phong đảng, kỷ luật đảng, kỷ luật nội quy giáo dục đối với cơ quan công an, cảnh sát công an nhân dân toàn tỉnh. Có rất nhiều phương hướng công tác như vậy, nhưng tính chuyên môn nhằm vào rất cao là cơ quan công an trong tỉnh.

Đối với lãnh đạo bộ môn này tất nhiên phải biết rõ, vì bọn họ đều quản lý mũ ô sa mình mangtrên đầu, đồng phục cảnh sát mặc trên người. Nếu không biết Dương Trường Phong là ai thì đúng là buồn cười.

Trong phút chốc không khí phòng thẩm vấn trở nên kỳ lạ.

Dương Trường Phong hờ hững liếc qua Dương Liêu Khải:

- Dương Liêu Khải, bây giờ ngươi nên biết ta là ai rồi đi? Ta chính là sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy phó thư ký Dương Trường Phong, chúng ta có một số việc cần ngươi trở lại xác minh một chút. Hiện tại ngươi hãy đi theo chúng ta một chuyến.

- Dương thư ký, có phải trong này có hiểu lầm gì không? Ta sẽ không phạm tội, ta...

Dương Liêu Khải muốn nói gì thêm nhưng Dương Trường Phong đã vung tay ngắt lời.

Dương Trường Phong nhìn thẳng đoi mắt Dương Liêu Khải, uy nghiêm cấp trên ập vào mặt:

- Có ý gì? ý của ngươi là ta đang nói dối sao? Dương Liêu Khải, ngươi cũng biết kỷ luật của tổ chức. Từ giờ trở đi ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta là được. Hồ Kim Địch, bắt đầu từ giờ phút này bên huyện cục công an tạm thời do ngươi phụ trách.

Hồ Kim Địch kích động nói:

- Rõ!

Hồ Kim Địch biết lần này Dương Liêu Khải theo Dương Trường Phong rời khỏi đây thì đừng mơ quay về được, gã mắt thèm vị trí cục trưởng Dương Liêu Khải từ lâu.

Hồ Kim Địch vốn không có phần thắng nào, nghe một lãnh đạo cũ nói nhóm Dương Trường Phong sắp lại đây làm việc nên gã chủ động liên lạc, vì vậy Dương Trường Phong tặng cho Hồ Kim Địcha một cơ hội.

- Mang đi!

Dương Trường Phong xoay người, sau lưng gã, người sở công an tỉnh đi theo Dương Trường Phong đến đây quen tay bắt giữ Dương Liêu Khải. Hai người từ hai bên kẹp chặt Dương Liêu Khải mang gã ra ngoài.

Dương Liêu Khải chợt thấy lo âu, nhưng gã không hiểu chuyện gì xảy ra? Không có lý nào, gã làm mấy chuyện đó rất bí ẩn, không ai có thể phát hiện càng đừng nói chi sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy biết được.

Nếu vậy là liên quan đến việc khác, hiện tại huyện Lâm Sơn đang xử lý chuyện Sở Như Ngọc. Dương Liêu Khải chợt nhớ biểu tình của Từ Viêm lúc đi, không lẽ...

Dương Liêu Khải nghĩ đến đây thì cảm xúc bình tĩnh lại, chỉ cần không phải mấy chuyện, đơn giản là việc Sở Như Ngọc thì gã tự tin tuyệt đối sẽ dàn xếp được. Vì vậy Dương Liêu Khải không hề vùng vẫy.

thời đại này không như trước kia, chỉ dựa vào ngươi nói mấy câu là không thể lôi một người xuống ghế. Chỉ cần việc gã đã làm không bị lộ ra, mặc kệ là ai đều không thể làm gì được Dương Liêu Khải.

Cục công an huyện Lâm Sơn kinh hoàng.

Không ai ngờ đến sẽ có ngày này, Dương Liêu Khải bị người của sở công an tỉnh mang đi, còn tốc độ như vậy. Sau khi Dương Trường Phong mang người đi lập tức rời khỏi huyện Lâm Sơn lái hướng huyện Ân Huyền.

Trong phòng thẩm vấn.

Khi Hồ Kim Địch quay lại đây, khác với trước ki rụt rè thận trọng, lúc này có nét trầm ổn điềm tĩnh.

Hồ Kim Địch hỏi:

- Sở tổng đúng không? Chuyện này là vài đồng chí bên ta làm không đúng, ta tại đây xin lỗi Sở tổng. Sở tổng cảm thấy nên đi ra ngoài trước mặc quần áo tử tế, rồi nói chuyện được không?

Sở Như Ngọc ngây người.

Đang ảo thuật sao? Dù là ảo thuật cũng không biến đổi như vậy, thay đổi quá kinh người.

Loại người như Dương Liêu Khải cần kinh động sở công an tỉnh kiểm tra kỷ luật ủy phó thư ký tiến đến xử lý sao? Không phải phải không được nhưng cần thiết không? Nếu Dương Trường Phong làm vậy nhưng không thấy thị cục công an Thương Thiền thị, chuyện này bình thường sao?

Thái độ hiện tại của Hồ Kim Địch chứng minh sự việc có thay đổi, chẳng lẽ là Tô Mộc âm thầm động tay chân?

Sở Như Ngọc nghĩ đến thư ký huyện ủy trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, nàng cắn răng, không hề có ý muốn thỏa hiệp.

Mặt Sở Như Ngọc lạnh băng nói:

- Ta không đi, ta muốn gặp luật sư của ta ngay bây giờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.