Chương trước
Chương sau
Thị trấn huyện Ân Huyền vốn không lớn bao nhiêu cộng thêm sau khi xảy ra chuyện này không được giữ kín bí mật, trong thời gian ngắn đã truyền khắp toàn thị trấn. Đủ mọi cách nói, ai nấy đèu thảo luận việc này.

- Nghe gì chưa? Đêm qua Sở Như Ngọc của nghiệp sữa Phóng Tâm bị người bắt.

- Huyện cục công an huyện Lâm Sơn làm vậy có phải là rất quá đáng không?

- Chẳng lẽ chúng ta đến đây đầu tư mà không được bảo đảm an toàn tối thiểu nhất sao?

Thật là phỏng đoán đủ điều.

Nhưng dù nói gì thì có một đièu chắc chắn rằng chuyện này ảnh hưởng cực kỳ xấu, dù là công tác chiêu thương của huyện Ân Huyền hay hình tượng huyện Ân Huyền đều bị khiêu khích nghiêm trọng.

Bên huyện Ân Huyền ầm ĩ, văn phòng thư ký huyện ủy huyện Lâm Sơn thì mù mịt sương khói.

Tại đây có tổng cộng ba người, gồm thư ký huyện ủy Tiêu Lang Trị, huyện trưởng Dương Vạn Tiêu, huyện chính pháp ủy thư ký Lư Ngạn của huyện Lâm Sơn. Ba người đều hút thuốc, văn phòng tràn ngập sương khói sặc mũi.

Tiêu Lang Trị thản nhiên hỏi:

- Nói đi, các người thấy vụ này thế nào?

Lư Ngạn trầm giọng nói:

- Đúng là có chuyện này. Nói đến thì ta không ngờ người dưới tay sẽ to gan như thế, làm ra chuyện thế này. Mãi đến hôm nay bọn họ mới báo lên, cho nên ta vộ chạy lại đây.

Dương Vạn Tiêu nghiêm túc nói:

- Đây đã không phải mấu chốt của vấn đề, điều quan trọng là người tên Sở Như Ngọc bị huyện cục công an bắt về là ai? Thật sự là nữ phi tặc mà huyện cục công an nghi ngờ sao? Đây chính là đầu tư thương!

Nói đến chuyện này Lư Ngạn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Lư Ngạn nói:

- Ta có xem qua, bọn họ nhận được tin báo mới hành động, gian phòng cũng đúng, ai ngờ bắt về một đầu tư thương. Nhưng chúng ta chưa từng thấy mặt mũi nữ phi tặc, đến hiện tại cũng không thể khẳng định là Sở Như Ngọc, cũng không phủ định đó không phải là nữ phi tặc.

- Hơn nữa hiện tại trong đội huyện cục công an chúng ta lưu truyền hướng gió là dựa vào cái gì cục công an huyện Ân Huyền có thể bắt người của huyện chúng ta còn chúng ta không được đụng vào đầu tư thương bọn họ? Chẳng lẽ vì thân phận đầu tư thương mà chúng ta bỏ qua mặc kệ sao? Đầu năm nay chuyện gì không có? Có người diễn phim mười mấy năm thật ra là tội phạm truy nã, đầu tư thương không thể là nữ phi tặc sao? Đây là suy đoán không thành lập, nên cấp dưới ra tay cũng có nguyên nhân xác đáng.

Lời này nói trúng tim đen Tiêu Lang Trị và Dương Vạn Tiêu. Bọn họ không cần biết Sở Như Ngọc là ai, dù sao là người làm ăn, cái gọi là thương nhân không lọt vào mắt người cầm quyền bọn họ được.

Hai người chỉ đẻ ý mặt mũi.

Sự việc Liêu Võ, Tiêu Lang Trị và Dương Vạn Tiêu từng gọi điện thoại cho Tô Mộc nhưng kết quả thế nào? Tô Mộc phớt lờ, đến bây giờ còn giam giữ Liêu Võ không chịu thả, trong quá trình bắt thêm Đồng Quán, rõ ràng là nhục nhã bọn họ, nói họ không đủ cân nặng!

Không gặp việc này thì thôi, bây giờ đã gặp phải thì không thể dễ dàng bỏ qua được.

Tô Mộc nhà ngươi cũng có lúc phải cầu chúng ta!

Chờ tới lúc ngươi gọi điện thoại chúng ta chống mắt xem ngươi làm sao được? Ngươi có thể nói ra nguyên do gì?

Khi ý tưởng này dâng lên thì Dương Vạn Tiêu ngước đầu nhìn Tiêu Lang Trị:

- Hay để huyện cục điều tra điều tra việc này đã?

- Ta cũng có ý này.

Tiêu Lang Trị gật đầu nói:

- Đã bắt người rồi bây giờ thả đi mà không có một lý do thích hợp thì không được. Lão Lư, ngươi đi bên huyện cục đốc thúc điều tra xem có thể tra được cái gì không. Nhớ kỹ, mặc kệ là ai, dám cầu tình thì đều từ chối khéo. Ngươi nhất định phải bảo vệ quyền uy của huyện cục, tuyệt đối không cho phép ai can thiệp vào hành chính chấp pháp!

Lư Ngạn đứng lên ra khỏi văn phòng:

- Ta hiểu rồi, đi ngay đây!

Dương Vạn Tiêu cũng đứng lên rời đi.

Đây không phải ngày đầu tiên Tiêu Lang Trị và Dương Vạn Tiêu hợp tác, hai người hiểu rõ bụng dạ của nhau nên nhất trí cao độ vụ này. Tô Mộc nhà ngươi có thể bắt người của chúng ta vậy chúng ta bắt người của ngươi thì sao?

Không lẽ hiện tại ngươi dám dẫn người cục công an huyện Ân Huyền đến đây cưỡng ép mang người đi sao? Nếu ngươi dám làm như vậy thì ta rất phục ngươi.

huyện cục công an huyện Lâm Sơn.

Làm cục trưởng huyện cục công an, Dương Liêu Khải ngồi trên vị trí này đã hai, ba năm, nói ra thì gã xem như thân tín tuyệt đối của Lư Ngạn. Gã không kiêm nhiệm cục trưởng huyện cục công an vì bồi dưỡng Dương Liêu Khải.

Chỉ cần Dương Liêu Khải lên chức, sau này tiếp thay vị trí của Lư Ngạn, sau này Lư Ngạn về hưu, quyền lên tiếng của gã trong huyện Lâm Sơn không yếu đi bao nhiêu.

Nhưng hiện tại tâm tình của Dương Liêu Khải khá tệ, vì người ngồi trong văn phòng của gã chính là Từ Viêm.

Nếu Từ Viêm chỉ là trưởng huyện cục công an thì thôi, cố tình gã còn là thường ủy huyện ủy, thị huyện chính pháp ủy thư ký. Có được thân phận như vậy, dù là Dương Liêu Khải cũng vô hình trung thấp hơn một đầu.

Từ Viêm trầm giọng nói:

- Dương cục trưởng, ngươi nói đi, chuyện này các ngươi xử lý thế nào? Có phải nên cho ta cách nói ngay bây giờ?

Dương Liêu Khải đáp:

- Từ thư ký, chúng ta đang điều tra xử lý chuyện này, quá trình kỹ càng vụ việc thế nào thì ta phải suy xét kỹ càng. Nói thật ra vừa rồi ta mới biết, ta không phụ trách chuyện này, ta sẽ hỏi giùm Từ thư ký.

Chân mày Từ Viêm nhúc nhích, mắt liếc Dương Liêu Khải.

Từ Viêm nhếch môi trào phúng nói:

- Dương cục trưởng, biết không? Từ sau khi ta xuất ngũ bắt đầu lăn lộn trong hệ thống công an. Khi ta còn nhỏ lớn lên trong hệ thống công an, nên đôi khi có vài việc không cần ngươi nói nhiều ta đều biết có chuyện gì. Ta không nói không có nghĩa là ta không biết gì. Điều bây giờ ta muốn làm chỉ có một, ngươi đừng giả vờ qua loa với ta. Ta chỉ muốn biết rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao huyện cục huyện Lâm Sơn các ngươi ra tay bắt đi đầu tư thương của huyện chúng ta? Dù đầu tư thương thật sự có vấn đề thì huyện Lâm Sơn các ngươi, huyện trưởng nhà ngươi nên đánh tiếng cho ta biết trước. Phá án bắt người đất khác, tưởng ta không rõ ràng quy tắc trong đó sao? Hay là Dương cục trưởng Dương Liêu Khải nhà ngươi lại chế định ra?

Dương Liêu Khải bị mấy câu làm không leo thang xuống được, lòng bốc lửa. Dựa vào cái gì? Liêu Võ là người của huyện Lâm Sơn chúng ta, huyện Ân Huyền các ngươi nói bắt liền bắt, cho đến bây giờ không thấy các ngươi đánh tiếng với chúng ta. Tại sao đến lượt huyện Ân Huyền các ngươi thì trở thành các ngươi chiếm lý? Đây là đạo lý gì?

Từ Viêm nhà ngươi tuy là huyện chính pháp ủy thư ký của huyện Ân Huyền nhưng nên rõ ràng ta chính là cục trưởng huyện cục công an huyện Lâm Sơn, cũng làp hó huyện trưởng nơi này. Ngươi nghĩ ta thấp hơn ngươi nhiều sao? Ngươi nói chuyện xấc xược với ta, lão tử không chơi nữa.

Nét mặt Dương Liêu Khải sa sầm đối diện Từ Viêm, lời nói không mềm mỏng như vừa rồi:

- Từ thư ký, ta đã nói sẽ điều tra rõ chuyện này, trước khi tra ra bất cứ điều gì liên quan vụ án xin thứ lỗi không nói được!

Từ Viêm nghiền ngẫm hỏi:

- Vậy sao? Ngươi xác định ngươi muốn làm như vậy?

Dương Liêu Khải dứt khoát nói:

- Ta khẳn định!

Từ Viêm lại hỏi:

- Vậy được rồi, hiện tại ta muốn gặp Sở Như Ngọc, yêu cầu này không đến nỗi quá đáng đi? Dù sao hiện tại Sở Như Ngọc chưa phải là phần tử phạm tội, các ngươi bất với thân phận người bị tình nghi, đúng không?

Dương Liêu Khải vẫn chắc nịch phủ định:

- Không được!

Dù sao đã đắc tội Từ Viêm, xé rách da mặt rồi thì không cần đội lại trong thời gian ngắn làm gì.

- Từ thư ký nếu cũng thuộc hệ thống chính pháp thì nên biết việc này không đơn giản như Từ thư ký nghĩ. Hiện tại thân phận Sở Như Ngọc rất nhạy cảm, ta sẽ không để Từ thư ký gặp nàng, nên Từ thư ký hãy chờ có kết quả của sở rồi nói tiếp.

- Rất tốt!

Từ Viêm đứng lên, không định nói nhiều nữa, xoay người ra ngoài.

Dương Liêu Khải đi theo phía sau, nói câu trớt quớt:

- Từ thư ký, xin đi từ từ!

Đi từ từ?

Tất nhiên ta sẽ đi từ từ, nếu không đi chậm chẳng phải hợp ý ngươi sao? Nhưng Dương Liêu Khải ơi là Dương Liêu Khải, lần này ngươi tính sai rồi, sai lầm. Ta chưa từng thấy người nào đắc tội với ta mà có thể sống sót.

Từ Viêm rời đi không lâu sau Lư Ngạn lặng lẽ vào văn phòng.

Dương Liêu Khải thấy Lư Ngạn lập tức đứng dậy:

- Lư thư ký!

Lư Ngạn trầm giọng hỏi:

- Lúc ta lên hình như thấy có người từ nơi này đi ra ngoài, người đó là ai?

Dương Liêu Khải đáp:

- Là huyện chính pháp ủy thư ký Từ Viêm của huyện Ân Huyền.

Lư Ngạn hỏi:

- Hắn lại đây làm cái gì?

Dương Liêu Khải nói:

- Còn vì gì nữa? Thì là chuyện Sở Như Ngọc. Hắn lại đây muốn chúng ta thả Sở Như Ngọc ra, nhưng Lư thư ký biết làm sao có thể? Hiện tại đừng nói Sở Như Ngọc là người bị tình nghi, dù nàng không phải thì ta cũng không thể thả nàng đi.

Từ Viêm lại đây?

Lư Ngạn không có ấn tượng gì về Từ Viêm, lý do rất đơn giản, ai kêu Từ Viêm được điều nhiệm đến sau. Lư Ngạn khá quen thuộc Mã Văn Tuyển lúc trước, biết gã bị lôi xuống ghế Lư Ngạn còn buồn vài phút.

Lư Ngạn nói:

- Kệ hắn đi, giờ ngươi nghe kỹ cho ta, tranh thủ thẩm vấn nhanh. Chuyện Sở Như Ngọc dã lan rộng, nếu chúng ta không có chứng cứ gì thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Dương Liêu Khải lớn tiếng nói:

- Vâng, ta đi sắp xếp ngay!

Bên ngoài cục công an.

Từ Viêm ngồi trong xe bấm điện thoại gọi Tô Mộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.